Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 318 - Suy Bụng Ta Ra Bụng Người




"Ừ, lần này nghỉ phép được mấy ngày?" Chu Dã hỏi.
"Cũng chỉ được vài ngày thôi. Tính cả hôm nay là bốn ngày." Niên Viễn Phương tỏ ra bất lực.
Anh ta cũng muốn ở bên vợ nhiều hơn, vợ anh ta đã mang thai nhưng không còn cách nào khác. Công việc của anh ta bận rộn đến mức không có ngày nghỉ Tết.
"Chị dâu và những người khác không làm khó vợ tôi chứ?" Niên Viễn Phương lại hỏi Bạch Nguyệt Quý.
"Không, Hứa Nhã rất tốt, trạng thái cũng tốt." Bạch Nguyệt Quý nói, chỉ là có hơi nhớ Niên Viễn Phương.
Nhưng những lời như vậy không cần cô nói, để hai vợ chồng về nhà rồi thổ lộ nỗi nhớ nhung với nhau.
Ba người vừa nói chuyện vừa đi cùng nhau.
Sau một hồi trò chuyện, Chu Dã mới dắt Bạch Nguyệt Quý đi trước.
"Anh nghe người ta nói, đơn vị vận tải có rất nhiều lợi ích. Không ít tài xế đều kiếm thêm thu nhập, còn cao hơn cả lương, kiếm được rất nhiều tiền."
Sau khi đi xa Niên Viễn Phương, Chu Dã mới nói, giọng điệu của anh có chút ghen tị.
Bạch Nguyệt Quý hỏi: "Anh nghĩ Niên Viễn Phương có kiếm thêm thu nhập không?"
"Bây giờ có lẽ chưa. Anh ấy mới đi làm chưa được bao lâu, chắc chắn chưa nắm rõ quy tắc trong đơn vị, sẽ không hành động thiếu suy nghĩ đâu." Chu Dã lắc đầu.
Suy bụng ta ra bụng người, nếu như anh là Niên Viễn Phương thì cũng sẽ không xốc nổi như thế.
Năm nay Niên Viễn Phương mới đến đơn vị vận chuyển, anh ta không chỉ vẫn chưa đủ thân thiết với người khác, mà người khác cũng không hiểu biết nhiều về anh ta, hai bên chưa quen nhau, sao có thể hợp tác được?
Đơn vị vận chuyển là một công việc ổn định cần kỹ thuật, dù làm gì cũng phải nắm chắc công việc này trong tay đã, lúc đó muốn làm những chuyện khác thì tính sau.
Bạch Nguyệt Quý hỏi, “Anh lại có ý đồ gì đúng không?”
“Ai da, vợ ơi em hiểu lầm anh rồi, anh làm gì có ý đồ gì đâu.” Chu Dã nhếch miệng cười, trong lòng cảm thấy vui sướng, đúng là người vợ chung chăn gối với anh có khác, rất hiểu tính anh.
Đúng là anh có một ít tính toán không muốn để cho người ngoài biết.
Nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn không được, bây giờ cũng không phải là thời cơ tốt, chờ đến khi thực sự có cơ hội thích hợp lại quan sát xem có hợp tác được với Niên Viễn Phương hay không.
Trước khi đó không cần vội nói cho vợ mình, nếu không cô sẽ lo lắng.
Nhưng anh không nói thì Bạch Nguyệt Quý sẽ không biết hay sao?
Người đàn ông này không phải loại người thành thật.
Niên Viễn Phương có đơn vị công tác tốt như thế, rất dễ dàng mượn gió bẻ măng mang hàng hóa từ bên ngoài về.
Nhưng chuyện này không cần cô phải xen vào, bản thân Chu Dã tự biết cân nhắc.
Hai người trở về trong thôn, còn gặp được Hứa Nhã và bà Niên đang ra ngoài đi dạo.
Trong tay Hứa Nhã còn đang cầm một củ khoai lang để ăn, bà Niên và cô ấy vừa nói vừa cười, tình cảm mẹ chồng nàng dâu có vẻ khá tốt.
“Hai vợ chồng mới từ trong thành phố về đấy à.”
“Đúng vậy, hai người đang đi dạo hay sao?” Bạch Nguyệt Quý và Chu Dã cũng lên tiếng chào hỏi.
Sau khi hàn huyên hai câu thì bọn họ nói ra chuyện mình gặp được Niên Viễn Phương đang trên đường về nhà, bà Niên và Hứa Nhã đều vui vẻ.
Đặc biệt là Hứa Nhã, trên mặt rõ ràng mang theo vui sướng.
Bạch Nguyệt Quý nói: “Chúng tôi đi về trước.”
Bà Niên và Hứa Nhã cười gật đầu, nhưng mẹ chồng nàng dâu cũng không về nhà, dự định đứng luôn ở cửa thôn chờ Niên Viễn Phương.
Bước đi của Niên Viễn Phương rất nhanh, Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý gặp được anh ta ở nửa đường, kết quả là hai vợ chồng bọn họ về nhà chưa đến một tiếng thì Niên Viễn Phương cũng đã đến nơi rồi.
Từ rất xa anh ta đã nhìn thấy mẹ và vợ của mình đang đứng ở cửa thôn, trên mặt Niên Viễn Phương không khỏi mang theo vui mừng, cũng chạy vội đến chỗ hai người.
“Có phải mẹ và vợ đã gặp được Chu Dã và vợ anh ấy, nghe bọn họ nói con sắp về hay không?”
“Đúng vậy, mẹ biết mày đi nhanh nên cũng từ từ đi tới đây luôn.” Bàn Niên cười nói, xem xét con trai từ đầu đến chân, thấy con vẫn nguyên vẹn trở về mới an tâm.
Niên Viễn Phương lập tức tiến lên đỡ tay của vợ, Hứa Nhã nhìn người đàn ông khiến cho tim mình đập thình thịch đang ở trước mắt, cười, “Đỡ em làm gì? Bụng em đã to đến mức ấy đâu.”
“Không có việc gì, anh đỡ một chút cũng được.” Niên Viễn Phương nói ngay.
Đã nhiều ngày trôi qua anh ta không được nhìn thấy vợ mình, điều đó làm cho anh ta nhớ vợ muốn chết, chỉ muốn ở bên cạnh vợ nhiều hơn.
Tháng trước Niên Viễn Phương cũng có trở về, vừa lúc là thu hoạch vụ thu cho nên anh ta đã đi làm ruộng thay vợ, công điểm tính cho vợ anh ta, nhưng cũng không có thời gian trò chuyện nhiều với vợ.
Về nhà mấy ngày rồi lại vội đi, chờ đến khi đi làm mới nhớ ra cũng chưa bên cạnh vợ được mấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận