Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 133 - Hái Nấm




Vì Cố Quảng Thu đã mang cá đến nên đương nhiên nhà họ sẽ nấu ngay.
Thêm vào đó trời đang mưa, không cần phải đi làm, Chu Dã có thể nghỉ ngơi thoải mái.
Mưa đã rơi ba ngày, đến ngày thứ tư thì tạnh, vì vậy họ phải đi làm.
Cùng lúc đó, những người già và phụ nữ không đi làm ở trong thôn đều nhanh chóng lên núi hái nấm.
Mợ út cũng có vẻ hơi sốt ruột, bà hỏi: "Nguyệt Quý, hôm nay cháu thấy trong người thế nào?"
Bạch Nguyệt Quý cười: "Mợ út cứ đi cùng họ đi, cháu không sao đâu."
Mợ út cười nói: "Vậy được, mợ út đi hái nhiều một chút. Sau đó phơi khô, để dành cho mấy đứa ăn dần."
Bạch Nguyệt Quý mỉm cười gật đầu, mợ út xách theo giỏ và rổ, nói: "Cháu ở nhà, mợ út sẽ về sớm."
Bạch Nguyệt Quý nói: "Mợ út đi cẩn thận nhé."
Mợ út liền đi hái nấm.
Thật ra, Bạch Nguyệt Quý vẫn chưa đến lúc sinh. Cô đã hoàn thành xong bản thảo quyển sách thứ ba của mình và đang chờ Chu Dã xin nghỉ để gửi nó đến thành phố.
Sau khi quyển sách thứ ba được gửi đi, cô sẽ không thể viết tiếp nhanh như trước nữa.
Bởi vì cô sắp sinh con và ở cữ, chắc chắn cô sẽ không có thời gian. Vì vậy cô đã nói trong lá thư gửi đi rằng cô sẽ khá bận rộn và hoãn việc viết bài. Cô không nói nhiều về lý do cụ thể.
Chuyện riêng của cô, không cần phải kể quá nhiều với tòa soạn báo.
Mợ út ra ngoài vào buổi sáng và trở về vào buổi trưa, mang theo một giỏ đầy nấm và một rổ nấm. Bà ấy nhận lấy cốc nước mà Bạch Nguyệt Quý rót cho bà ấy và cười nói: "Thật không thể nói, núi bên này của các cháu thật tuyệt. Mợ mới đi một buổi sáng, cháu xem mợ mang về bao nhiêu nè?"
"Đó cũng là do mợ út giỏi." Bạch Nguyệt Quý cười.
Mợ út uống nước, nói: "Cháu đi nghỉ ngơi đi, mợ út sẽ hấp bánh bao cho cháu."
Tuy nhiên, Bạch Nguyệt Quý đã hấp xong rồi, đều là do mợ út dậy sớm làm và hấp sẵn, chỉ cần hâm nóng trên bếp là có thể ăn được.
Cô còn nấu một bát canh trứng rau dại.
Chu Dã không về ăn trưa vì nơi anh làm việc khá xa. Sáng ra anh đã mang theo bánh mì và bánh bao đã chuẩn bị sẵn, ăn trưa ở bên ngoài, ăn xong nghỉ ngơi khoảng nửa tiếng rồi tiếp tục làm việc.
Nếu không thì sao nói người nào có làm công việc này thì mới biết cực khổ.
Bạch Nguyệt Quý và mợ út ăn trưa xong thì cùng nhau trải nấm ra phơi.
Nấm vừa hái về cũng không cần rửa, phơi trực tiếp cũng được nhưng cũng cần chọn lọc một chút.
Chọn những cây nấm bị dập nát ra ăn trước, những cây nấm còn nguyên vẹn thì phơi lên.
Cơ hội hái nấm khá hiếm, cộng với việc Bạch Nguyệt Quý đang ở trong tình trạng tốt, vẫn chưa đến lúc sinh.
Trong những ngày tiếp theo, mợ út lên núi hái nấm và phơi được một mẻ nấm lớn.
Còn Chu Dã vẫn liên tục làm việc trong những ngày này và anh cũng đã xin nghỉ phép với ông đội trưởng vào ngày hôm đó. Anh muốn đi lên thành phố để xem có sữa bột không, còn cả bình sữa nữa, họ đều cần những thứ này.
Tất nhiên, anh cũng muốn gửi bản thảo giùm vợ và mua đường đỏ mà thím Trương đã nhờ anh mua nữa.
Mặc dù hiện đang là lúc bận rộn nhưng ông đội trưởng vẫn cho anh nghỉ phép.
Nói về điều này, cần phải nói rằng nền tảng của Chu Dã trước đó khá tốt. Trước đây anh không hề tiến bộ như bây giờ, nhưng năm nay vì có vợ và con cần nuôi dưỡng nên anh đã rất cố gắng.
Vì vậy, khi biết ngày mai anh sẽ đi mua sữa bột và những thứ khác, ông đội trưởng đã cho anh nghỉ phép.
Anh cả Chu đang ở bên cạnh, sau khi nghe thấy điều này, anh ta không thể không tỏ ra khinh thường. Anh ta nói với Trương Đại Căn và những người khác trên cánh đồng còn chưa đủ, về nhà anh ta lại nói với chị dâu Chu.
“Đứa con của nó quý giá nhất, trẻ con nhà nào không đủ sữa mà không phải ăn cháo gạo lớn lên, trong khi nhà nó thì cứ nhất quyết phải uống sữa bột!”
Chị dâu Chu đã làm việc cả ngày và đã mệt mỏi gần chết rồi nhưng chị ta vẫn tỏ ra khinh thường, nói: “Chẳng trách hai vợ chồng này có thể ở chung một chỗ, đều là những kẻ khác người!”
Chị ta lại nhớ đến chuyện mợ cả và mợ hai đến nhà: “Anh không biết hai vợ chồng nhà chú ấy lừa ăn lừa uống thế nào đâu. Cách đây không lâu mợ cả và mợ hai còn bị dụ dỗ mang một giỏ trứng đến đây. Nếu không nhờ em bắt gặp thì cũng sẽ vào bụng hai người họ cả rồi!”
"Là chuyện khi nào?" Anh cả Chu không biết.
"Cũng là lúc mợ út tới đây chưa bao lâu. Họ nghe Triệu Mỹ Hương kể lại, cũng nghĩ giống như chúng ta rằng hai đứa nó đã thành đạt nên nghĩ mối quan hệ họ hàng này có thể qua lại, nên họ mới cầm trứng đến!" Chị ta gặp phải, tất nhiên là phải “thấy việc bất bình giữa đường chẳng tha” cứu lấy những quả trứng của hai người mợ khỏi hiểm nguy!
Hai người cũng không để chị ta giúp đỡ vô ích, mỗi người cho chị ta ba quả trứng làm quà cảm ơn, rồi cầm lấy những quả trứng còn lại chạy về!
"Đây là những thứ mà chú ấy có thể lừa được, ai chú ấy cũng đều muốn lừa một lần!" Anh cả Chu mắng.
Anh ta xui xẻo nhất, đi làm công miễn phí nửa tháng. Để làm một người anh tốt, anh ta chỉ ăn một bữa trưa của Chu Dã, còn lại đều tự ăn ở nhà!
Nhưng nghĩ lại vẫn thấy lỗ, lỗ đến mức mất hết vốn liếng!

Bạn cần đăng nhập để bình luận