Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 280 - Giấu Bảo Bối Ở Sân Sau




Một thỏi vàng nhỏ hình cá này có giá trị bằng một hoặc hai lượng, mà một lượng vàng thì có giá bao nhiêu chứ? Theo như giá thu mua hiện tại ở trong thành phố, một thỏi vàng nhỏ hình cá thế này sẽ có giá hơn một nghìn hai trăm đồng.
Đúng như mợ út nói. Một thỏi vàng nhỏ hình cá lập tức có thể đủ để mua được mấy chiếc Đại Kim Lộc.
Mà tổng cộng có tất cả năm thỏi vàng nhỏ hình cá, mỗi cái có giá hơn một nghìn hai trăm đồng.
Vậy tổng cộng ở đây có bao nhiêu tiền chứ? Hơn sáu nghìn đồng.
Ban đêm Chu Dã lén lút vận chuyển vật tư giống như ăn trộm lâu như vậy mà đến hiện tại, anh cũng đã tiết kiệm được khá nhiều, rốt cuộc thì anh đã tiết kiệm được bao nhiêu chứ?
Kết quả là vợ anh đi một chuyến vào trong núi. Lần đầu tiên thì cô nhặt về được một cây nhân sâm giá hai trăm đồng. Lần thứ hai cô vào núi thì mang về mấy thỏi vàng nhỏ hình cá có giá sáu nghìn đồng.
Tất nhiên còn có tám đồng bạc cổ nữa. Ngay cả những đồng mà tên xui xẻo Vương Nhị Anh kia nhặt được cũng có giá mười đồng một đồng. Vậy chắc chắn đồ mà vợ anh nhặt được sẽ có giá hơn.
“Anh cất giữ hết chỗ này đi.” Bạch Nguyệt Quý đẩy mấy thứ này đến trước mặt anh, nói.
Chu Dã cười lớn, rồi nhìn vợ, nói: “Vợ à. Em tự mình cất chúng đi.”
“Anh cất đi.” Bạch Nguyệt Quý khẽ xua tay. Cô chỉ thích hợp làm chưởng quầy chỉ tay nhàn rỗi, còn mấy thứ này thì giao cho anh là thích hợp nhất.
Chu Dã cười.
Vợ anh thật sự có tấm lòng rộng lớn. Cô không hề có một chút ý định nào là muốn quản thúc và phòng bị với anh.
Những đồ vật có giá trị lớn như vậy mà cô không chớp mắt một cái, lập tức đưa cho anh cất giữ.
Không phải Chu Dã không hiểu được tấm lòng của vợ mình. Nhưng mà anh không mang những thứ này đến chôn trước mộ của cha mẹ mình mà anh chôn ở sân sau nhà anh.
Anh còn đi lấy những chiếc vòng tay vàng và vòng ngọc được chôn trước mộ cha mẹ mình về nữa.
“Sao cháu lại có những thứ này?” Mợ út ngạc nhiên nói.
Chu Dã nhỏ giọng nói: “Mợ à. Mợ có còn nhớ chuyện lần trước cháu nói với mợ và cậu út về ông chủ nhà đó không?”
Mợ út chợt hiểu ra: “Đây là của ông chủ nhà đó đưa ư?”
“Vâng.”
Mợ út cười, khẽ chọc anh: “Cháu thật là ngốc.”
Hai vợ chồng trẻ đều rất có phúc. Thật sự không cần để người khác lo lắng nhiều. Nhưng mà bà ấy vẫn muốn giúp đỡ coi chừng một chút.
Nhìn anh đào hố chôn, bà ấy luôn bảo đào sâu một chút.
Chu Dã nói: “Đủ sâu rồi. Chỗ này đã sâu gần một mét rồi.”
“Cháu phải đào thêm nửa mét nữa mới được!” Mợ út cảm thấy không đủ.
Chu Dã cười, nhưng mà anh vẫn dùng xẻng đào thêm nửa mét nữa, sau đó mới chôn những chiếc vòng vàng, vòng ngọc được giấu trong hộp gỗ cùng với những thỏi vàng nhỏ hình cá và những đồng bạc cổ.
Sau khi chôn xong, anh còn đặt chiếc lu đựng nước ở bên trên.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì ai có thể nghĩ được ở đây lại giấu một bảo bối như vậy?
“Được rồi. Mợ quay về ngủ đi.” Chu Dã cười nói.
Mợ út nhìn lại một lần nữa, lúc này mới hài lòng khẽ gật đầu.
Bạch Nguyệt Quý và chị Lý cùng các chị em đi hái nấm suốt ba ngày.
Trên đường về, chị Lý và vợ Ngõa Phiến cho biết ngày mai họ sẽ tiếp tục đi làm.
Đúng là phải đi kiếm công điểm, giống như Trương Kiều Mai, mấy ngày nay cô ấy không đi hái nấm mà chỉ ở nhà kiếm công điểm.
Bạch Nguyệt Quý gật đầu, số nấm cô hái đủ ăn một thời gian rồi. Cô cũng phải tiếp tục viết sách.
Chị Đại Sơn thì định ngày mai sẽ về nhà mẹ đẻ nói về chuyện Niên Viễn Phương. Cô ấy đang bàn bạc với chị Lý nhưng chị Lý không mấy để ý.
Tuy nhiên, Bạch Nguyệt Quý không bận tâm đến những chuyện đó. Cô đeo giỏ về nhà. Hôm nay cô còn hái được nhiều thảo dược tính âm bổ dương, có thể dùng để nấu nước mát uống.
Vì hôm nay hái được nhiều hơn nên về nhà hơi muộn, sắp bốn giờ rồi.
Mợ út không có nhà, bà ấy đã dẫn theo Đâu Đâu và Đô Đô ra ngoài. Nhưng cũng không lâu sau khi Bạch Nguyệt Quý về nhà thì mợ út đã đưa hai anh em trở về.
“Mợ út.”
“Cứ để mợ dọn dẹp, cháu đi nghỉ đi.” Mợ út nói.
“Chuyện này cũng không phải là việc nặng nhọc gì.” Bạch Nguyệt Quý tiếp tục rửa nấm và phơi nấm.
Nhưng Đâu Đâu và Đô Đô không chịu, hai anh em nhìn thấy mẹ về thì rất vui mừng.
Trong thời gian ngắn ngủi, chúng đã có thể đi lại được, miệng thì gọi từng tiếng “mẹ” ngọt ngào mềm mại, khiến lòng Bạch Nguyệt Quý mềm nhũn.
Cô bỏ dở việc đang làm, đi đến ôm hai đứa nhỏ, hỏi: “Có khát không, có muốn uống nước không nào?”
“Đã uống rồi.” Mợ út cười rồi ngồi xuống chọn nấm, tiện thể trò chuyện với cô.
“Niên Viễn Phương lại không xem mắt thành công rồi.”
“Anh ấy lại đi xem mắt à?” Bạch Nguyệt Quý nghe vậy liền cười.
Trong những ngày qua, cô cũng được nghe kể không ít chuyện náo nhiệt ở trong thôn.
Không phải nhà ai khác, chính là người con trai đi bộ đội đã xuất ngũ của gia đình ông Niên, Niên Viễn Phương.
Mợ út gật đầu, nói: "Còn không phải sao, theo những gì mợ biết, đây đã là lần xem mắt thứ ba rồi. Sao tầm mắt của cậu ta lại cao như vậy chứ?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận