Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 444 - Toàn Bộ Tài Sản




Trong lúc Cố Quảng Hạ và bọn Chu Dã lên núi đi săn, vợ của Quảng Hạ chạy về nhà mẹ đẻ đòi tiền.
Nhưng mẹ cô ta nói: “Tiền đã được dùng để xây nhà hết rồi, lấy đâu ra tiền mà trả cho con? Không phải mẹ đã nói là sau này sẽ trả cho con rồi sao, sao vậy? Chẳng lẽ con sợ mẹ lại quỵt mấy đồng bạc đó của con hay sao?”
“Con không có ý đó, con chỉ muốn mẹ trả lại cho con cầm về cho Quảng Hạ xem thôi, anh ấy thấy con đòi được tiền về rồi sẽ đưa tiền cho con giữ, đến lúc đó con lại đưa tiền lại cho mẹ trả cho người ta.” Vợ của Quảng Hạ nói.
Cô ta nghĩ mình nghĩ ra được cách này quả là quá thông minh.
Không ngờ mẹ của cô ta lại “hừ” một tiếng: “Thực ra người muốn đòi lại tiền là con chứ gì? Con đừng có nói linh tinh bậy bạ để lừa mẹ, mẹ nghe thôi là đã biết tỏng trong bụng con nghĩ thế nào rồi!”
Vợ của Quảng Hạ sững sờ, mẹ đẻ của cô ta tiếp tục nói: “Mẹ vất vả nuôi con khôn lớn, giờ mẹ không có tiền trả con đâu, đại đội nhà mình nghèo thế nào thì con cũng biết rồi đó.”
“Mẹ, mẹ nói vậy là sao?” Vợ của Quảng Hạ không khỏi hỏi.
“Con còn trẻ, từ từ giành dụm lại cũng có vấn đề gì đâu.” Mẹ cô ta nói.
Nếu nghe vậy mà vẫn còn không hiểu thì đúng là cô ta đã bị ngốc thật rồi.
Đương nhiên vợ Quảng Hạ không ngốc. Cô ta òa khóc, nổi điên: “Lúc trước mẹ đâu có nói với con như vậy, mẹ nói là chỉ mượn dùng chữa cháy tạm thời thôi mà… Con mặc kệ, mẹ trả lại tiền cho con đi, mẹ trả lại ngay cho con đi, không được thiếu một xu nào!”
Năm mươi đồng đó là toàn bộ tài sản của cô ta!
Cuối cùng vợ của Quảng Hạ vác khuôn mặt in lằn dấu bàn tay sưng đỏ trở về nhà họ Cố.
Có người trong thôn nhìn thấy, có người phụ nữ chơi thân với cô ta chạy qua hỏi xem cô ta bị làm sao?
Vợ của Quảng Hạ vừa lau nước mắt vừa kể lể nỗi khổ của mình cho người kia nghe, cuối cùng mắng: “Một lũ vô lương tâm, còn dám nói là tôi ăn cơm hưởng phúc ở nhà mẹ đẻ, kiếm tiền ở nhà chồng! Sao mà có thể nói ra những lời ác độc như vậy chứ? Lúc ở nhà mẹ đẻ, tôi bận tối mắt tối mũi, dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, làm nhiều hơn trâu, ăn tệ hơn lợn, tôi nào đã được hưởng phúc gì ở nhà mẹ đẻ? Tôi đã góp công góp của cho nhà mẹ đẻ nhiều bao nhiêu? Tới lúc gả chồng cho tôi, nhà mẹ đẻ còn đòi được của nhà họ Cố một khoản tiền hỏi cưới không hề nhỏ! Vậy mà giờ bọn họ định nuốt không năm mươi đồng của tôi, không chịu trả lại một xu!”
“Những năm mươi đồng mà không trả lại một xu nào ư?” Người phụ nữ kia giật mình hỏi lại.
Vợ của Quảng Hạ òa khóc: “Đúng vậy, bọn họ nói là nuôi tôi lớn tới ngần này cũng tốn công, tốn của… Ôi trời ơi, sao tôi lại có nhà mẹ đẻ như vậy chứ! Quảng Hạ đã nói là tôi không đòi lại được tiền đâu, tôi còn không tin, thật không ngờ bọn họ lại thực sự muốn nuốt không khoản tiền tôi tích cóp hơn nửa đời người, đây mà là chuyện mẹ ruột tôi làm ra đấy ư!”
Năm mươi đồng cơ đó, đó là toàn bộ sô tiền cô ta nhận được sau khi chia nhà, cô ta giành giụm từng xu từng hào mới để lại được như vậy.
Chính vì có những năm mươi đồng nên cô ta mới sợ Chu Dã ăn sạch tiền rồi sẽ quay sang hỏi vay cô ta.
Không ngờ giờ đây tiền của cô ta đã chui vào bụng nhà mẹ đẻ hết rồi.
Bọn họ không chỉ đuổi cô ta về mà còn tát cô ta một cái đau điếng!
Người phụ nữ bĩu môi nói: “Tôi không có ý trách cô đâu nhưng hồi trước tôi đã khuyên cô rồi, cô chẳng chịu nghe tôi gì cả, mẹ cô có con trai thì con gái có là gì? Con gái chẳng đáng một xu! Bọn họ chỉ muốn bóc lột của con gái để nuôi con trai mà thôi!”
Vợ của Quảng Hạ vừa khóc vừa nói: “Tôi mụ mị đầu óc nên mới tin lời mẹ tôi. Mẹ tôi bảo sẽ giữ tiền hộ tôi, đỡ sợ bị Quảng Hạ mang tiền đi nuôi người khác, kết quả…” Càng nói, cô ta càng đau đớn.
Sau đó, cô ta hạ quyết tâm: “Cứ chờ đó, sau này bọn họ có việc phải nhờ tôi, đợi đó rồi xem tôi còn còn nhận bọn họ là nhà mẹ đẻ nữa không!”
“Cô không nhận thì có làm được gì, hiện tại cô cũng có giữ tiền đâu, cả nhà họ Cố ai cũng đều có ý kiến với cô cả, nếu như nhà mẹ đẻ có việc thì cô cũng chẳng giúp được gì, liệu họ có còn tới nịnh nọt cô nữa không? Cô đúng là chỉ khéo nghĩ nhiều.” Tiền đã bị lột sạch rồi thì làm gì còn giá trị gì nữa đâu chứ.
Câu này nói trúng nỗi đau của vợ Quảng Hạ, cô ta lại tiếp tục khóc lóc, mắng chửi thêm một hồi nữa.
Dám lấy tiền của cô ta thì cho dù có là cha mẹ ruột, anh em ruột, cô ta đều hỏi thăm tổ tông mười tám đời nhà bọn họ.
Tạm thời không nhắc tới chuyện này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận