Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 567 - Trương Hiểu Mai Mua Nhà




Rẻ hơn một trăm đồng so với ngôi nhà thứ ba của Bạch Nguyệt Quý, nơi mà Trương Kiều Mai và những người khác trong gia đình cô ấy đang ở, bởi vì cách trang trí và phong cách tổng thể ở đây kém hơn so với căn nhà đó.
Tuy nhiên nếu nó quá rẻ thì bọn họ cũng không vui, nên cuối cùng nó chỉ có giá bốn nghìn đồng và được bán theo giá thị trường.
Dù sao thì cũng là tiền nào của nấy thôi.
Căn nhà này do Trương Kiều Mai tiếp quản.
Trương Kiều Mai muốn mua nhưng không dám mua vì không có đủ tiền, chênh lệch quá lớn.
Phần lớn số tiền trong nhà đều do Cố Quảng Thu kiếm được sau khi theo Chu Dã xuống phía nam, nhưng tổng số tiền cũng không nhiều hơn hai nghìn đồng.
Khi Trương Kiều Mai đưa các con của cô ấy đến thủ đô, chú Trương và dì Trương bảo cô mang theo phần tiền tiết kiệm của gia đình lên cùng.
Nhưng thật ra tổng số tiền tiết kiệm của gia đình ông Trương cũng không đến bốn trăm đồng, tất cả số này đều được tiết kiệm bằng cách ăn mặc cần kiệm bao nhiêu năm.
Dự định là tiết kiệm một hai năm rồi mua nhà, chứ không phải bây giờ, vì chênh lệch bây giờ quá lớn.
Nhưng đây là một ngõ nhỏ, bỏ lỡ rồi thì chẳng tìm được căn nhà thứ hai nào như thế, làm sao mà Bạch Nguyệt Quý có thể bỏ lỡ được.
Cô trực tiếp hỏi Trương Kiều Mai còn thiếu bao nhiêu tiền? Cô sẽ bù vào chỗ thiếu ấy để mua trước, còn những cái khác để sau rồi xử lý.
Với điều kiện là cậu út Cố và mợ út Cố đều đồng ý, Trương Kiều Mai khẽ cắn môi quyết định vay Bạch Nguyệt Quý một nghìn chín trăm đồng.
Tiền tiết kiệm của gia đình ông Trương cộng với số tiền mà ông và Cố Quảng Thu kiếm được từ năm ngoái đến năm nay tổng cộng gần hai nghìn một trăm đồng, đương nhiên là chưa tính đến một số tiền nhỏ rải rác.
Chỉ còn thiếu một nghìn chín trăm đồng nữa thôi.
Bạch Nguyệt Quý liền đưa cho cô ấy một nghìn chín trăm đồng, đồng thời đưa Trương Kiều Mai và ông Hà đến cục quản lý nhà ở để đích thân chuyển quyền sở hữu.
Vì thế căn nhà này thuộc về Trương Kiều Mai.
Khi nhận được sổ nhà, Trương Kiều Mai không biết nên diễn tả tâm trạng của mình như thế nào, cô ấy lập tức sinh ra cảm giác gắn bó trung thành với thủ đô.
Vì từ nay gia đình cô ấy sẽ có một căn nhà ở thủ đô, một nơi che mưa che gió.
Hạnh phúc là điều chắc chắn nhưng nó cũng kèm theo áp lực.
Bởi vì cô ấy đã mượn một nghìn chín trăm đồng, đây chắc chắn là một số tiền rất lớn.
Căn nhà của ông Hà cũng không mới lắm, nhưng trực tiếp dọn vào ở cũng không có vấn đề gì, Trương Kiều Mai cũng chuyển đi, còn căn nhà trước đó thì được chuyển cho Lý Thái Sơn.
Và tất nhiên, tiền thuê nhà cũng sẽ do Lý Thái Sơn chịu trách nhiệm.
Bạch Nguyệt Quý gọi điện cho Chu Dã, kể lại việc này cho anh nghe, vừa nói vừa phàn nàn với anh rằng lúc trước mà nói thẳng căn nhà đó là của nhà mình thì tốt biết bao? Còn về việc có trả được tiền thuê nhà hay không thì đó là một vấn đề lớn, có rất nhiều chuyện xảy ra.
Thậm chí cô còn chưa nói với cậu út, mợ út rằng cô thực sự đã mua căn nhà kia.
Chu Dã cười nói: “Đừng tức giận, chờ lần sau về, anh sẽ nói thẳng là do anh mua.”
Sau đó anh nói lời cợt nhả ở đầu điện thoại bên kia: “Vợ à, anh nhớ em, em có nhớ anh không? Đêm qua anh đã mơ thấy em, sáng dậy anh đã phải giặt sạch chiếc quần lót đó.
Bạch Nguyệt Quý cười mắng: “Nếu thận anh có bị yếu thì mau chóng đi chữa trị đi!”
Chu Dã cười tủm tỉm nói không phải anh bị yếu thận, mà chính là tràn đầy sinh lực.
Bạch Nguyệt Quý nghe không nổi những lời trêu ghẹo này nữa, nên đã cúp máy.
Chu Dã mỉm cười rồi đi tới nói chuyện này với Cố Quảng Thu và Lý Thái Sơn.
Cố Quảng Thu nghe tin vợ mình đã mua căn nhà ở trong ngõ của em họ thì lập tức vui mừng nói: “Tốt!”
Giọng anh ấy nói khá ổn, phát âm cũng rõ ràng, chỉ là hơi khàn khàn nhưng không hề khó nghe.
Lý Thái Sơn cũng vui vẻ, mặc dù không thể ở cùng một ngõ nhưng căn nhà cũng chỉ cách nhà anh Dã mấy phút thôi nên anh ta đã trực tiếp đề nghị thuê luôn!
Khi lấy tiền lương từ tay anh Dã, anh ta lại đưa một phần tiền thuê nhà cho Cố Quảng Thu.
Chuyện này cũng không có gì cả, thấy anh ta vui vẻ như vậy, Chu Dã cũng cười nói: “Cậu có muốn gọi điện về xã trước không? Xem xem bây giờ đi thủ đô liệu có thích hợp không? Hỏi Chú Trương và dì Trương cái đã.”
Trong nhà còn chăn nuôi lợn, dê, gà nữa, bây giờ đất đã được chia, nên cần phải giải quyết rõ ràng.
“Được, vậy để bây giờ em gọi điện về cho gia đình.” Lý Thái Sơn nói ngay lập tức.
Vừa đúng lúc giờ đang là giữa trưa, Chu Dã bảo anh ta đi đi, Cố Quảng Thu cũng đi theo anh ta, anh ấy cũng muốn hỏi thăm bố mẹ vợ mình một chút.
Bây giờ vợ đã mua được nhà, hơn nữa cũng có thể kinh doanh nhỏ, khi hai người già đến rồi sẽ không lo không có việc gì để làm, lúc đó họ cũng có thể giúp đỡ phụ cô.
Nếu muốn đến thủ đô, thì lần này đi theo cùng nhau luôn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận