Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 143 - Người Vợ Giỏi Nhất




May mắn thay, bà Lý hiểu được tâm trạng của anh. Khoảng nửa tiếng sau, bà ấy đi ra ngoài trước.
"Bà Lý ơi, vợ cháu thế nào rồi? Cô ấy thế nào rồi?" Chu Dã vội vàng chạy tới hỏi.
Bà Lý rất hài lòng. Theo kinh nghiệm đỡ đẻ nhiều năm của bà ấy, sau khi bà ấy bước ra, những người đàn ông hỏi thăm tình trạng của vợ mình trước tiên đều không tồi.
Hầu hết đàn ông đều hỏi đứa trẻ là trai hay gái? Nghe là trai thì cười, nghe là gái thì có người trực tiếp xụ mặt.
Thật sự là chẳng ra gì.
Nhưng cũng có những người đàn ông tốt, Chu Dã cũng là một trong số những người đó.
Bà Lý rất hài lòng với vai trò làm chồng của anh, vì vậy bà ấy không trêu chọc anh mà cười nói: "Ba mẹ con đều bình an, chúc mừng, chúc mừng!"
Chu Dã cũng yên tâm hơn, anh hỏi: "Cháu có thể vào thăm vợ con không?"
"Chưa thể đi vào đâu. Cháu cứ đợi ở ngoài đi, phải ở trong một lúc rồi mới đưa về phòng bệnh nghỉ ngơi."
"Vợ cháu có đói không?"
"Bà đã đút cháo đường cho cô ấy ăn rồi. Dạ dày khá tốt, hai hũ cháo đường đều ăn hết rồi, không đói được đâu, tinh thần cũng rất tốt!"
Lý Thái Sơn ở bên cạnh thấy anh Dã hỏi mãi mà không hỏi được trọng điểm, liền hỏi thay anh: "Bà ơi, chị dâu sinh con trai hay con gái vậy?"
"Không phải bà đã nói rồi sao? Mẹ con bình an, hai đứa đều là con trai." Bà Lý cười nói.
Bà ấy luôn nghe nói Chu Dã may mắn. Nhưng lần này đỡ đẻ, bà ấy cũng thực sự cảm thấy Chu Dã giống hệt cha anh hồi đó, đều là con trai của ông trời.
Mặc dù cuộc đời có chút gian nan nhưng thực tế đều rất may mắn.
Lý Thái Sơn còn kích động hơn Chu Dã, trợn tròn mắt nói: "Hai đứa đều là trai? Trời ơi, chị dâu cũng thật là tài giỏi. Anh Dã, anh cũng thật giỏi, một phát ăn ngay hai đứa con trai!"
Đương nhiên Chu Dã cũng rất vui mừng nhưng không phải vì hai đứa đều là con trai.
Anh đã nói rồi, trai hay gái anh đều thích.
Song thai có ba khả năng, hoặc là đều là con gái, hoặc là đều là con trai, hoặc là một trai một gái. Trong mắt người bình thường có lẽ thấy một trai một gái là tốt nhất.
Nhưng Chu Dã không nghĩ vậy, chỉ cần bình an vô sự, trong mắt anh đều là tốt nhất. Con của Chu Dã anh, là trai hay gái đều là báu vật!
Không lâu sau, Chu Dã đã gặp Bạch Nguyệt Quý và hai đứa con của mình.
"Em có giỏi không?" Bạch Nguyệt Quý nhìn Chu Dã, khẽ nhếch khóe miệng hỏi.
"Giỏi, vợ anh giỏi nhất, là người vợ giỏi nhất của đại đội Ngưu Mông!" Hai mắt Chu Dã rưng rưng, anh hôn lên tay cô.
Bạch Nguyệt Quý cười, đáp: "Em cũng thấy mình giỏi."
Cô thực sự không ngờ mình có thể sinh đôi một cách thuận lợi, sao có thể không giỏi được chứ?
Nghe cuộc trò chuyện của hai vợ chồng, bà Lý và y tá đều cười. Lý Thái Sơn cũng cười nhưng anh ta đang bận trêu chọc đứa cháu trai lớn trong lòng.
Một đứa khác đang được y tá bế.
Sau khi Bạch Nguyệt Quý được đến phòng bệnh bên này, Chu Dã liền nhẹ nhàng bế vợ mình đặt lên giường để cô nghỉ ngơi.
"Vợ à, em ngủ đi." Chu Dã nhẹ nhàng nói.
Bạch Nguyệt Quý quả thực rất mệt mỏi, vì cô sinh đôi nên cơ thể gần như đã cạn kiệt sức lực. Chỉ là cô không nhìn thấy anh thì luôn cảm thấy bất an. Nhưng bây giờ anh đang ở bên cạnh, cho dù không cần làm gì cũng có thể cho cô một loại sức mạnh.
Kể từ khi đến đây, Chu Dã chính là chỗ dựa tinh thần của cô.
Vì vậy, cô yên tâm mà ngủ thiếp đi sau một lúc.
Chu Dã cẩn thận đắp chăn cho vợ, bên kia Lý Thái Sơn đang thúc giục: "Anh Dã, anh mau qua đây xem hai đứa con trai của anh đi. Trông thật xấu, nhìn giống khỉ con."
"Trẻ con mới sinh đều như vậy. Đây đã là rất ưa nhìn rồi." Y tá nói với anh.
"Đi xem đi, vợ cháu không sao đâu." Bà Lý cười nói.
Từ khi nhìn thấy vợ, trong mắt anh chỉ toàn là vợ, còn chưa kịp nhìn hai đứa con trai một cái. Chẳng trách anh có thể lay động được cô vợ thanh niên trí thức đến từ thành phố lớn này, quả thực là đã đặt người ta lên đầu rồi.
Chu Dã chăm sóc cho vợ xong mới có thời gian nhìn hai đứa con trai.
Lý Thái Sơn mỉm cười đưa cháu trai lớn cho anh. Chu Dã không biết bế trẻ con, về điểm này thì anh lại không bằng Lý Thái Sơn. Vì Lý Thái Sơn còn có cháu trai, cháu gái nên chắc chắn là anh ta biết cách bế em bé.
"Ha ha, anh Dã. Anh đừng căng thẳng như vậy. Anh nhìn tôi nè, phải bế như thế này." Lý Thái Sơn có hơi đắc ý, cuối cùng cũng có một thứ anh ta có thể vượt trội hơn anh Dã rồi.
Chu Dã lộ ra vẻ nghiêm túc học hỏi, thực ra ở nhà anh cũng từng lấy gối làm thí nghiệm rồi. Nhưng gối là gối, đây là đứa con trai đang sống sờ sờ của anh mà.
Tuy nhiên may mắn cậu bé là con ruột, Chu Dã nhanh chóng nắm được bí quyết, bế cậu bé cũng có dáng vẻ ra trò rồi.
"Bà Lý, hai đứa này đứa nào lớn, đứa nào nhỏ?" Chu Dã nhìn hai anh em, hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận