Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 395 - Chu Dã Đào Nhân Sâm 2




Dùng lưỡi hái đào nhân sâm thật đúng là không dễ dàng, nếu là có cái cuốc thì chỉ cần trong chốc lát mà thôi.
Nhưng dùng lưỡi hái để đào thật khiến người ta mệt mỏi, anh nghĩ nếu lần sau có cơ hội, phải chuẩn bị sẵn một cái xẻng nhỏ, là loại nhỏ gọn tiện mang theo.
Sau khi Niên Viễn Phương và Chu Dã hiểu rõ về nhau, đều biết rõ ràng năng lực của đối phương thì lập tức riêng phần mình đi bắt con mồi.
Hôm nay hiển nhiên thu hoạch của anh ta không tồi.
Anh ta bắt được hai con thỏ hoang mập mạp, còn đào ba cái tổ gà rừng, bắt bốn con gà rừng, xách mấy thứ này trở về chắc chắn là có thể cho vợ anh ta bồi bổ.
Còn nếu như ăn không hết, thế thì ướp lên cũng không có vấn đề gì.
Anh ta qua đến bên này tìm Chu Dã, kết quả thì nhìn thấy Chu Dã đang chổng mông đào đất ở đó, anh chỉ bắt được một con thỏ hoang, hai con gà rừng, còn có một ít trứng gà rừng.
“Anh làm gì thế?” Niên Viễn Phương hỏi.
Chu Dã giương mắt cười cười: “Đào nhân sâm.”
Niên Viễn Phương sửng sốt một chút: “Nhân sâm?”
Lập tức nhìn sang chỗ anh đang đào, anh đã đào gần xong rồi, đã nhìn ra được hình dáng của nhân sâm.
Điều này khiến cho Niên Viễn Phương ngây ngẩn cả người.
Vốn đang cảm thấy ở trong thôn hay gọi Chu Dã là ngôi sao may mắn có chút mê tín, nhưng những cú vả mặt lúc nào cũng tới nhanh như vậy, lần này thì anh ta hiểu, chỉ sợ không phải là mê tín.
Nhìn xem, người ta đã tìm được một gốc cây nhân sâm ngay.
Niên Viễn Phương liền ở bên cạnh nhìn Chu Dã đào, hỏi: “Nhân sâm này có thể bán được bao nhiêu tiền?”
“Còn phải cầm đi cho người thạo nghề giám định một chút, có những cây rất đáng giá, có rất nhiều cây lại không đáng tiền.” Chu Dã ngoài miệng nói như vậy.
Nhưng trong lòng lại biết, nếu đào cẩn thận, kiểu gì một gốc cây nhân sâm này cũng phải giá trị đến hai trăm đồng.
“Đào xong bán cho tôi được không?” Niên Viễn Phương nói.
Chu Dã kinh ngạc nhìn anh ta: “Anh cần nhân sâm để làm gì?”
“Tôi dùng để ngâm rượu nhân sâm.” Niên Viễn Phương nói: “Trong nhà một chiến hữu của tôi cũng ngâm rượu, có một lần mang rượu nhân sâm qua đây cho chúng tôi nếm thử, anh ta nói rượu nhân sâm kiện tì bổ phổi, ích khí sinh tân, đại bổ nguyên khí, sau khi chúng tôi uống thì hiệu quả kia cũng thật là không thể chê.”
“Lợi hại như vậy ư?” Chu Dã kinh ngạc.
Niên Viễn Phương gật đầu: “Bán cho tôi đi, bên ngoài bao nhiêu tiền tôi trả anh bấy nhiêu.”
Bây giờ Chu Dã cũng không thiếu hai trăm đồng, hỏi: “Anh biết ngâm rượu nhân sâm hả?”
“Biết.”
“Ngâm kiểu gì?” Chu Dã liền nói.
Niên Viễn Phương cũng thấy bất ngờ: “Anh muốn tự mình ngâm à?”
“Có một chút, thời trẻ thân thể cậu út với mợ út của tôi không ít lần để lại mầm bệnh, nếu nhân sâm bổ như anh nói thì dùng để bồi bổ thân thể cho bọn họ cũng không tệ.” Chu Dã lập tức nói.
Vợ anh cũng có thể uống, cả trước lẫn sau vợ anh đã sinh hai cặp song sinh, tuy rằng khí sắc nhìn cũng còn tốt, nhưng cũng không biết trong cơ thể có mệt hay không.
Nếu nhân sâm này ngâm rượu có hiệu quả tốt như thế, anh muốn tự ngâm giữ lại cho cả nhà uống.
Niên Viễn Phương cũng hào phóng: “Nhân sâm lớn thế này cần dùng ba cân rượu trắng để ngâm. Đúng rồi, rượu trắng phải sáu mươi độ trở lên, bịt kín để khoảng một hai tháng thì có thể uống được.”
Chu Dã cười nói: “Được, đến lúc đó ngâm xong tôi đưa một ít qua cho anh.”
Niên Viễn Phương cười, anh ta có hiểu biết giá cả trên thị trường: “Nếu cây nhân sâm này mà bán lấy tiền, cũng phải được một hai trăm đồng, nhiều tiền như thế anh không cần, thật dự tính dùng để ngâm rượu à?”
Đây là không thiếu tiền đúng không?
Một hai trăm đồng, cũng không phải là số lượng nhỏ.
Chu Dã thuận miệng nói: “Cần nhiều tiền thế làm gì, đủ dùng là được, còn phải để thân thể của người lớn trong nhà tốt mới được, cái đó bao nhiêu tiền cũng không mua được.”
Lời này làm cho Niên Viễn Phương rất là xúc động.
Bởi vì anh ta cũng biết chuyện năm đó Chu Dã bán mình chữa bệnh cho mẹ, nếu không sao anh ta lại bằng lòng cùng làm bạn với Chu Dã chứ, người có hiếu thì nhân phẩm chắc chắn là không tệ.
Lại tốn thêm một chút thời gian, lúc này Chu Dã mới đào được cây nhân sâm này, tổn thất vài cái rễ cây, nhưng cũng khá là hoàn hảo.
Bởi vì thu hoạch được một cây nhân sâm, Chu Dã cũng không dự tính làm việc khác nữa, dặn dò Niên Viễn Phương đừng nói ra ngoài.
“Cũng không phải việc gì không thể lộ ra ngoài mà.” Niên Viễn Phương nói.
Chu Dã nói: “Bán lấy tiền thì bị trộm nhớ thương, không bán lấy tiền ngâm rượu, đến lúc đó người này tới đòi một ly người kia tới đòi một ly, đủ cho mấy người chứ?”
Niên Viễn Phương nghe vậy ngược lại còn cười cười: “Được rồi, không nói. Nhưng mà đến lúc đó tôi muốn nửa cân.”
“Nửa cân? Tổng cộng tôi mới tính toán ngâm hai cân rượu, cho anh hai lạng là nhiều nhất.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận