Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 129 - Tiền Nhuận Bút Của Quyền Sách Thứ Hai




Mợ út nghe thấy các cô ấy khen ngợi cháu dâu của mình như vậy, thì cười thật tươi. Bà ấy cảm thấy hai người thanh niên trí thức này cũng khá giỏi, không giống như chuột trong cống ngầm như người ở bên kia.
Sau khi đào được đầy một rổ rau dại, Bạch Nguyệt Quý cùng trở về với mợ út.
Vừa về đến nhà, mợ út đã lập tức bận rộn các việc, rửa sạch rau dại. Sau khi rửa sạch sẽ chỗ rau dại đó thì bà ấy lại mang rau dại đi băm. Bà ấy muốn nướng bánh bột ngô rau dại cho Bạch Nguyệt Quý ăn.
Mấy ngày nay Bạch Nguyệt Quý cũng rất thích ăn món bánh bột ngô rau dại do mợ út làm. Hương vị của nó cực kỳ thơm.
Lúc này, Sở Sương mang trả lại cho Bạch Nguyệt Quý bản thảo đầu tiên mà cô cho họ mượn. Cô ta nói đôi câu rồi rời đi.
Chu Tam Đản chạy đến, hôm nay cậu bé đào được ba con giun đất.
“Tam Đản, nợ của con đã trả xong rồi.” Bạch Nguyệt Quý bảo cậu bé bỏ mấy con giun đất vào chuồng gà, khiến cho mấy con gà mái lao vào giành ăn, và lập tức nói với cậu bé.
Hai mươi con giun đất đổi lấy hai miếng thịt, hôm nay coi như là thanh toán xong.
Chu Tam Đản nói: “Về sau nếu có thịt ăn, cháu sẽ lại đổi với chú út!”
“Vậy cháu thương lượng với chú út của cháu đi.” Bạch Nguyệt Quý nói.
Chu Tam Đản lập tức chạy đi.
Bà mợ vừa băm rau dại vừa hỏi: “Mợ còn chưa hỏi, tại sao thằng bé luôn đào giun mang đến đây? Và sao chị gái thằng bé lại đến đây giúp đỡ quét rác vậy?”
Bạch Nguyệt Quý mỉm cười và kể lại chuyện ba chị em thằng bé dùng sức lao động của mình để đổi lấy thịt lợn rừng hầm trước đó.
Cuối cùng cô nói: “Anh ấy chính là một người không ngay thẳng, chuyện gì cũng có thể làm được.”
Bà mợ vừa bận việc vừa nói: “Đây cũng không phải là không ngay thẳng. Tiểu Dã làm như vậy là đúng rồi, không thể nuôi dưỡng bọn chúng thành thói quen ăn bám được, muốn ăn thịt thì phải đến đây làm việc!”
Bạch Nguyệt Quý cười, lại nói: “Mợ út, bánh bột ngô cho thêm nhiều bột mì trắng vào thì hương vị sẽ càng ngon hơn.”
“Được, mợ sẽ cho nhiều chút.”
Mấy ngày nay bà mợ đến đây, Bạch Nguyệt Quý ở chung với bà ấy rất tốt. Bởi vì bà mợ thật sự không nói nhiều và còn dạy cô cách sống như thế nào.
Ngày hôm qua Chu Dã còn cười tủm tỉm hỏi bà mợ: “Sao mợ không khuyên chúng cháu tiết kiệm một chút?
Bà mợ cười trừng mắt nhìn anh một cái, và trả lời anh như thế này: “Vợ chồng son tụi cháu cũng không phải là đồ ngốc, lại thông minh hơn so với những người bình thường khác, nên làm sao các cháu lại không biết cách sống như thế nào chứ? Tự mình bàn bạc với nhau là được. Các cháu muốn ăn như thế nào thì mợ sẽ lập tức làm như thế. Mợ cũng không để ý các cháu.”
Bà ấy thật sự không thích bận tâm.
Như bà ấy nói, nhà của vợ chồng son thông minh thì sao lại thích bà ấy nhiều chuyện chứ?
Nhưng mà vẫn phải nói rằng bà mợ vẫn còn có chút kinh nghiệm. Bởi vì cuộc sống của cháu ngoại với cháu dâu kém hơn một chút so với gia đình nhà địa chủ trước đây.
Bà mợ vừa bưng một chậu nước tưới trực tiếp lên luống rau dưa trước sân, thì nghe thấy bên ngoài có tiếng người gọi.
“Chu Dã có ở nhà không, có thư của anh này!”
“Thư của tiểu Dã ư? Thư của tiểu Dã từ đâu đến, viết cho ai?” Bà mợ sửng sốt.
“Chắc là tiền nhuận bút của quyển sách thứ hai của cháu đến rồi.” Bạch Nguyệt Quý cũng nghe thấy, mỉm cười nói.
Trong lĩnh vực mình am hiểu, Bạch Nguyệt Quý vẫn có chút tự tin.
Mặc dù thể loại của quyển sách thứ hai khác với quyển sách đầu tiên nhưng chất lượng đều ở cùng một cấp độ. Quyển đầu tiên có thể được chọn thì quyển thứ hai sẽ không có vấn đề gì.
Hơn nữa, ngoài việc được cô nhờ gửi thư, Chu Dã không có bạn qua thư từ nào khác.
Quả nhiên khi bước ra ngoài, cô đã nhìn thấy người đưa thư kia.
"Phiền anh lại mang thư đến cho tôi." Bạch Nguyệt Quý nhìn anh ấy, cười.
Người đưa thư có hơi vội vàng, nói: "Tôi thấy hôm nay trời hơi tối, sợ là sắp mưa. Cô ký nhận thư trước đi nhé?"
Bạch Nguyệt Quý cũng cảm thấy sắp mưa, sau khi đào xong rau dại, không khí đã có chút nặng nề.
Khi cô ký nhận xong, người đưa thư đưa cho cô tờ biên lai: "Vẫn là hai mươi đồng, cô đọc thư xem có gì sai sót không, nếu không có thì ký ở đây một chữ."
Bạch Nguyệt Quý mở phong thư ra, đưa tem phiếu bên trong cho mợ út. Cô xem qua thư báo của tòa soạn trả lời cô, sau đó cười nói: "Không sai."
"Vậy được rồi, cô ký tên đi."
Bạch Nguyệt Quý ký tên xong, người đưa thư chào cô rồi đạp xe đi.
Mẹ Thái Sơn thấy anh ấy liền vội vàng nói: "Ơ kìa, đây không phải cậu đưa thư đẹp trai sao? Có phải lại mang tiền nhuận bút đến cho vợ Chu Dã không?"
Câu "cậu đưa thư đẹp trai" này nghe thật là hay.
Người đưa thư nghĩ vậy trong lòng, ngoài miệng thì đáp: "Vâng thưa bà, vẫn là cô ấy, cũng chỉ có cô ấy thôi."
Mẹ Thái Sơn quay người đi, tin tức này lại một lần nữa được lan truyền khắp thôn.
Đây là quyển sách thứ hai được trả tiền nhuận bút, tiền nhuận bút quyển trước mới được gửi cách đây không lâu, không ngờ lại được trả tiền nữa, thật là không thể tin được!
Người cũng cảm thấy không thể tin được còn có mợ út.

Bạn cần đăng nhập để bình luận