Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 289 - Nồi Nào Úp Vung Lấy




Chuyện của gia đình ông Trần chỉ là một nốt nhạc đệm ở làng quê.
Trong chớp mắt đã lập tức đến tháng sáu.
Người ta nói trời tháng sáu giống như khuôn mặt của một đứa trẻ. Muốn thay đổi thì thì có thể thay đổi ngay lập tức, thật sự không sai chút nào.
Nếu không thì tại sao buổi sáng lúc làm đồng mồ hôi vẫn vã ra như mưa nhưng buổi chiều trời đã lập tức kéo cơn mưa rồi.
Trận mưa to này khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Đặc biệt là Chu Dã. Anh đặc biệt mong chờ trời mưa và anh thực sự đã chờ được ngày đó.
Không biết anh đã phải làm việc bao nhiêu lâu rồi? Thật sự muốn giết chết anh mà.
Nghĩ như vậy, ban đêm anh lập tức bắt đầu cày trên đất đai của vợ mình. Thở hổn hà hổn hển, đừng có nói là anh cày ruộng chăm chỉ cần mẫn đến chừng nào.
Có khi nào anh kêu mệt không? Nhưng không cần phải nói đến chuyện anh quá vui vẻ khi làm điều đó.
Lúc đầu, mọi người đều rất vui vẻ vì trời mưa nên họ có thể được nghỉ ngơi một chút. Nhưng cuối cùng trời cứ mưa liên tục không ngừng.
Trời mưa liên tục năm sáu ngày mà vẫn không ngừng.
Nếu trời vẫn tiếp tục mưa như vậy thì sẽ rất có hại cho hoa màu trên đồng ruộng. Đặc biệt là với những loại hoa màu sắp được thu hoạch như lúa mì và lúa mạch.
Khi sắp đến lúc thu hoạch, có rất nhiều hoa màu sẽ phải kiêng kỵ nước mưa quá nhiều.
Mấy ngày này, ông đội trưởng đều rất buồn phiền.
Năm nay có rất nhiều phân chuồng, lúa mạch cũng phát triển rất tươi tốt. Nên tháng trước lúc xin phân hóa học về, mọi người trong đội còn bón thêm phân hóa học này cho lúa mạch.
Ông đội trưởng còn cảm thấy sản lượng chỗ lúa mạch trồng trên cánh đồng đó có thể lên tới 500 cân mỗi mẫu. Ông ấy đi thăm chỗ lúa mạch đó, chúng thật sự rất mẩy.
Sản lượng 500 cân trên mỗi mẫu vẫn tương đối bảo thủ, nhưng nó cũng có nghĩa là sản lượng năm nay chắc chắn sẽ cao.
Nhưng dù sản lượng cao đến mấy thì thu hoạch được mới là lương thực, còn nếu không thu hoạch được thì tất cả điều đó đều vô nghĩa.
Cũng may ông trời không làm ông đội trưởng quá khó xử. Đúng vậy. Sau bảy tám ngày mưa liên tục, bầu trời lập tức trở nên trong xanh.
Lần này nói là bầu trời trong xanh cũng không quá mức chút nào. Mặt trời trực tiếp chiếu sáng chói chang trên bầu trời.
Mà mấy ngày nay, cỏ dại cũng mọc lên rất nhiều trên đồng ruộng. Do vậy tất cả mọi người đều coi vấn đề làm cỏ là việc quan trọng nhất.
Trong khi các đồng chí nữ đi làm cỏ thì nhóm đàn ông bắt đầu đi chọn phân bón và tiếp tục bón thúc.
Tất cả cây trồng và hoa màu đều phụ thuộc vào phân bón. Có thể thiếu bất cứ thứ gì chỉ duy nhất không thể thiếu được phân bón. Nếu không hoa màu sẽ không phát triển tốt!
Chính vì nguyên nhân như vậy nên khi Chu Dã tan làm cũng không dám bước vào nhà.
Anh bảo mợ út lấy cho anh quần áo với xà phòng. Sau đó, anh đi ra sông tắm rửa.
Lúc anh đến đó thì thấy nhóm người Lý Thái Sơn và Lý Phong Thu đang đứng nghe Vương Nhị Anh khoác lác.
“Anh Dã!” Lý Thái Sơn vội vàng chạy đến đón.
Chu Dã cũng lập tức cởi quần áo và xuống nước, rồi nhìn Vương Nhị Anh, nói: “Nhị Anh, dạo này anh đi hưởng phúc ở chỗ nào vậy? Ngày thường đều không thể gặp anh chút nào.”
Vương Nhị Anh cười ha hả: “Anh Dã. Đấy là lời anh nói nhé. Nếu tôi có thể hưởng phúc thì sao lại không đưa mọi người đi cùng chứ? Tôi vẫn như trước đây thôi.”
Khi nói những lời này, trên khuôn mặt của anh ta vô cùng hớn hở.
Lý Thái Sơn bĩu môi, đang muốn nói mấy câu mỉa mai thì nghe Vương Nhị Anh tuyên bố một chuyện: “Tôi sắp kết hôn và sống cùng với quả phụ Dương!”
Chu Dã với nhóm người Lý Thái Sơn hơi sửng sốt một chút.
Nhưng Trương Mã Tử đã bật cười lớn: “Vương Nhị Anh, anh nói đùa phải không? Anh muốn kết hôn và sống với quả phụ Dương ư?”
“Ai nói với anh đây là chuyện đùa. Tôi rất nghiêm túc!” Vương Nhị Anh bất mãn nói.
Trương Mã Tử lập tức cười ha ha, nói: “Vậy quan hệ của chúng tôi thì là gì? Anh nên biết rằng tôi rất thường xuyên đến thăm chiếc giường đất đó và nó suýt chút nữa đã bị sụp xuống khi tôi còn chưa kịp lăn lộn. Ha ha ha.”
Chu Dã chỉ cảm thấy rát tai, không muốn ở đây nghe nên anh trực tiếp lao xuống nước và bơi ra ngoài.
Cố Quảng Thu cũng không muốn nghe điều này nên anh ấy và anh cùng nhau bơi ra ngoài.
Nhưng nhóm người Lý Thái Sơn và Trương Đại Căn thì lại tò mò nên tiếp tục nghe.
Chu Dã không nghe Vương Nhị Anh nói nữa. Tắm rửa xong, trên đường về nhà anh nghe Lý Thái Sơn nói: “Thế mà anh ta thật sự muốn sống với quả phụ Dương. Vậy không phải anh ta sẽ thành con rùa đen hay sao? Có ngày nào mà mấy người như anh tư Trần và Trương Mã Tử không ghé qua cái giường đất của quả phụ Dương chứ?”
“Đây là chuyện nhà người ta, họ thích như thế nào là tùy họ.” Chu Dã rất bình tĩnh: “Hơn nữa, loại người như Vương Nhị Anh, ngoại trừ quả phụ Dương bằng lòng sống cùng anh ta ra thì sẽ không có người phụ nữ nào khác muốn. Đây gọi là nồi nào úp vung nấy.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận