Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 485 - Cậu Út Tới Thủ Đô 1




Vốn dĩ anh vẫn luôn ở nông thôn, nhưng hiện giờ anh lại đến một nơi lớn như thủ đô, lại có vợ anh làm chỗ dựa nên cứ để anh đi xông xáo. Với một người như Chu Dã thì sau này chắc chắn sẽ có sự nghiệp thành công.
Nghĩ đến đây, ông đội trưởng lại nghĩ đến anh cả Chu, Chu Xuyên, anh trai của anh, thì lập tức lắc đầu.
Tuy nói là anh em ruột, nhưng suy cho cùng cháu ngoại lại giống cậu. Anh ta giống với người cậu cả và cậu hai đó của mình, đều là một loại đức hạnh.
Nhìn nhầm ngọc trai thành mắt cá.
Ông ấy chướng mắt người anh ruột này vì từ trước đến giờ anh ta đều làm việc không đàng hoàng, sợ mình bị liên lụy. Nhưng ông đội trưởng cũng là người nhìn anh em họ lớn lên, nên thành thật mà nói thì trước đây Chu Dã chưa bao giờ chiếm chút lợi lộc nào từ người anh trai của anh.
Thậm chí ngay cả trước khi mẹ anh qua đời, người anh cả Chu Xuyên này cũng không nỡ bỏ tài sản của mình ra. Chu Dã phải bán mình để đổi lấy hai trăm đồng để cứu chữa cho mẹ.
Sau khi ra ngoài, anh cũng rời khỏi nhà không mang theo cái gì và thậm chí cũng không tranh giành bất cứ cái gì với anh trai anh.
Chuyện xảy ra sau này thì ai cũng biết, lòng người chỉ là không thử được, thử một lần thì sẽ chính xác.
Hiện tại, anh em ruột mà giống như người xa lạ. Gặp nhau nhưng cũng không bao giờ nói chuyện với nhau.
Nhưng ai là người chịu thiệt chứ? Chắc chắn đó là Chu Xuyên, người không ra dáng một người anh cả chút nào.
Bên trong đại đội nói chuyện ầm ĩ như vậy, anh cả Chu và chị dâu Chu cũng không điếc. Sao họ có thể không biết?
Vẻ mặt anh cả Chu có vẻ không vui. Anh ta tùy tiện ăn chút gì đó rồi trực tiếp đi nằm.
Anh ta tự hỏi cuối cùng cuộc đời anh ta đã sai ở đâu?
Vì sao nhiều năm như vậy mà anh ta vẫn luôn có cục diện đáng buồn giống nhau? Vẫn không thể rời khỏi cái thôn này?
Nhưng tại sao chú hai lại có số phận may mắn như vậy?
Nghĩ đi nghĩ lại, anh cả Chu vẫn cảm thấy vấn đề này chính là do người phụ nữ bên cạnh.
Nhìn dáng vẻ vượng phu của vợ chú hai mà xem, chú hai chính là một con giun, lại không biết cố gắng, đều nhờ cô giúp đỡ để biến thành rồng.
Nếu anh ta có thể cưới được người phụ nữ có bát tự vượng phu thì anh ta sẽ không đến mức như thế này!
Vì thế ánh mắt của anh cả Chu nhìn chị dâu Chu tràn ngập bắt bẻ.
Chị dâu Chu thì sao? Vốn dĩ chị ta cũng oán trách mình xấu số. Nếu không vì sao chị ta lại cưới một người đàn ông xấu xa như Chu Xuyên kia chứ?
Cuối cùng chị ta vẫn chưa ghét bỏ anh ta, nhưng anh ta ngược lại, lại là người khiêu khích chị ta trước.
Hai người lập tức ở nhà cãi nhau lớn, đang định đánh nhau thì bị Chu Tam Đản ngăn cản. Nhưng mà hai người đều thấy đối phương không vừa mắt!
Chu Đại Nha và Chu Nhị Nha đã quen với hành động của cha mẹ nên cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Chưa kể việc này, trong nhà của cậu cả Cố và cậu hai Cố cũng có một chút mâu thuẫn.
Bởi vì hiện tại đứa cháu ngoại mà lúc đầu họ không coi trọng thật sự có triển vọng.
Anh tìm được một người vợ là Trạng Nguyên, được đi cùng đến thủ đô. Bởi vì ban đầu đứa cháu ngoại này không thức thời nên họ thường nói xấu sau lưng anh là dựa vào phụ nữ để sống, không có tương lai.
Cuối cùng vả mặt lại đến nhanh như vậy.
Anh mới lên thủ đô được mấy tháng, vậy mà đã thi được bằng lái xe. Quan trọng nhất chính là anh còn viết thư gửi về muốn cậu út lên thủ đô để hưởng phúc!
"Lúc trước, mấy người đều xách trứng gà đến cửa, vì sao còn không mang sang đi? Lại còn nghe theo lời xúi giục của người vợ xui xẻo của Chu Xuyên. Chẳng lẽ mấy người không biết cô ta chỉ không muốn chúng ta thân thiết với cháu ngoại sao?" Cậu cả Cố mắng.
Mợ cả Cố sợ ông già này vì hồi trẻ bà ấy đã bị đánh rất nhiều: “Không phải tôi. Lúc đó tôi muốn đi nhưng nhà chú hai sống chết kéo tôi lại không cho tôi đi. Nhưng mà cũng do tôi hồ đồ. Đây là lỗi của tôi."
Bà ấy chưa bao giờ nhắc đến một lời nào về việc đổ lỗi trách nhiệm cho cậu cả Cố. Bà ấy nhận sai mà không hiểu gì cả.
Cậu cả Cố thở không ra hơi, muốn đánh người nhưng không có chỗ nào để xuống tay, cuối cùng cũng chỉ có thể mắng: “Sau này không qua lại với bên đó nữa. Không biết họ có đức hạnh gì đâu!”
Cậu hai Cố cũng thường xuyên nói bên tai ông ta rằng cháu ngoại không tốt. Nếu không thì tại sao ông ta lại mềm lòng tin những lời kia mà càng xa cách cháu mình kia chứ?
Mà tình huống trong nhà cậu hai Cố cũng giống như vậy, chẳng qua khác với mợ cả Cố chính là mợ hai Cố trực tiếp bóp cổ cậu hai Cố.
Đừng đổ lỗi sang đây. Lúc trước hai người cư xử không ra dáng ông cậu, người ta muốn cứu mẹ mà mấy người một xu cũng không chịu cho. Người ta bán mình cứu mẹ mà đi tù, mấy người chưa từng đến thăm một lần. Người ta ra ngoài, mấy người cũng không quan tâm, còn muốn đến nhà gặp mặt. Cuối cùng còn không gặp được người ta.
Hiện tại lại nói tôi xách trứng gà đến tận nhà nhưng lại cầm về là tôi sai rồi sao?
Mợ hai Cố coi như không quen cậu hai Cố, trực tiếp cãi nhau lớn với ông ta. Thậm chí hai người còn dùng vũ lực. Một người cầm chổi, một người cầm que cời lửa để đánh nhau.

Bạn cần đăng nhập để bình luận