Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 107 - Đánh Người




Sau đó, thím Trương đến đây thăm Bạch Nguyệt Quý và còn nói về vụ việc ầm ĩ ở nhà Lý Phong Thu.
“Ngày trước, chúng tôi tận mắt nhìn thấy Phong Thu mang đến, sao có thể nói vì một miếng thịt mà không hiếu thảo với hai vợ chồng già nhà họ được. Họ đến tận nhà mắng anh ta bất hiếu, sao họ có thể làm ra loại chuyện như này chứ? Đây cũng là con trai ruột của họ chứ đâu phải là nhặt được.”
Bạch Nguyệt Quý nói: “Trước đó, cháu nghe chị Lý nói là cô em chồng của chị ấy muốn lấy chồng, mẹ chồng chị ấy muốn chị ấy bỏ ra hai mươi đồng để làm của hồi môn với một cái chăn bông lớn nặng tám cân, chị Lý không quan tâm. Hiện tại lại tranh cãi về vấn đề thịt nhưng nguyên nhân chính là từ chuyện của hồi môn kia.”
Tất nhiên thím Trương cũng nghe chị Lý nói đến, khinh bỉ nói: “Chăn bông lớn nặng tám cân và hai mươi đồng làm của hồi môn, vậy mà bà ta lại có lòng tham không đáy như thế! Trước kia, lúc hai người nhà Phong Thu bị cho ra ở riêng, tất cả đều là nhờ nhà mẹ đẻ của vợ Phong Thu đến giúp. Lòng dạ của cha mẹ Phong Thu đều thiên vị về một bên rồi. Con trai thứ hai là báu vật còn con trai lớn là rơm rạ. Sớm muộn gì hai vợ chồng già họ cũng sẽ phải hối hận!”
“Hối hận ư?” Bạch Nguyệt Quý bỗng chốc không hiểu được lời nói này.
“Không phải là như vậy sao!” Thím Trương nói: “Với đức hạnh của hai vợ chồng Lý Phong Mậu thì sau này có thể trông cậy vào được không? Chờ đến lúc đầu bạc thì không phải lúc đó sẽ phải dựa vào hai vợ chồng nhà Phong Thu sao.”
“Chắc chắn chị Lý sẽ không bằng lòng.”
Thím Trương nói: “Cô ấy không muốn thì còn có thể làm thế nào, chẳng lẽ lại có thể thật sự bỏ mặc kệ hai vợ chồng già bọn họ hay sao? Nếu vậy họ sẽ bị nhấn chìm trong miệng lưỡi của người trong thôn. Dù có thế nào thì sau này cha mẹ già đi thì họ vẫn phải nuôi dưỡng chứ.”
Bạch Nguyệt Quý gật đầu: “Sự thật chính là như vậy.”
Đúng là nhất định phải phụng dưỡng, cho dù lúc còn trẻ cha mẹ có làm những chuyện không biết phải trái. Đợi đến khi họ già rồi thì con cháu vẫn phải nuôi dưỡng. Điều này không có gì phải bàn cãi.
Chỉ là cũng phải rõ ràng, chăm sóc người già cũng có sự khác biệt.
Dù là tùy tiện ứng phó qua loa một chút để ngăn chặn lời nói từ dư luận, hay là cam tâm tình nguyện hiếu thảo và hết lòng chăm sóc chu đáo thì đây vẫn là hai cuộc sống hoàn toàn khác biệt.
Cũng không nên dựa vào bản thân là bậc bề trên mà có thể muốn làm gì thì làm. Không phải là không có báo ứng, chỉ là chưa tới lúc mà thôi.
Nhưng bởi vì những lời này không phải là lời mà một cô vợ trẻ như cô có thể nói ra nên Bạch Nguyệt Quý không nói gì, nhưng trong lòng ai mà không có một cái cân kia chứ?
Hôm nay Đại Nha đến đây từ sáng sớm để quét tuyết.
Từ sau ngày được ăn thịt, mỗi ngày cô bé đều đến đây quét tuyết. Lúc đầu, cô bé cũng thực sự muốn làm việc tiêu cực biếng nhác tùy tiện cho có lệ một chút, trong lòng nghĩ cô bé đã ăn hết thịt rồi chẳng nhẽ chú út lại có thể đánh mấy đứa sao?
Nhưng chú út quá xảo quyệt, lại lấy chuyện bao lì xì của tết năm tới ra nói, nên có cho Chu Đại Nha thêm mấy lá gan thì cô bé cũng không dám làm cho có lệ.
Chuyện Chu Đại Nha đến đây quét tuyết bị Triệu Mỹ Hương phát hiện nên cô ta đã đến nói chuyện trực tiếp với chị dâu Chu.
Vì thế chị dâu Chu lập tức kéo Chu Đại Nha đến nhà Chu Dã.
Chị ta cầm một cây trúc vừa kéo Chu Đại Nha đi vừa đánh. Cả một đoạn đường đi đã thu hút rất nhiều người đến xem.
Thậm chí mẹ của Lý Thái Sơn còn bước đến ngăn cản: “Ôi trời. Mẹ Tam Đản à. Cô đang làm gì vậy? Con gái đã lớn như thế này rồi mà cô còn lôi con bé ra đánh? Con gái lớn cũng cần có thể diện chứ.”
Chị dâu Chu nói: “Đây là con gái tôi. Tôi muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng, ai quản được tôi!” Nói xong chị ta lại tát Chu Đại Nha một cái: “Mày là đồ ngu. Xem tao có đánh chết mày không? Suốt ngày chạy đi làm việc không công cho nhà người khác!”
Rồi chị ta đánh Chu Đại Nha đến trước cửa nhà Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý. Bởi vì tiếng động này rất ồn ào nên người vây xem cũng rất đông.
Chị dâu Chu quất đánh Chu Đại Nha ở bên ngoài rào tre khiến cho Chu Đại Nha gào khóc liên tục.
“Xem tao có đánh chết mày không, cái đồ ngu ngốc này!” Chị dâu Chu hoàn toàn không để ý tới, vừa đánh hết sức vừa mắng: “Ở nhà mình lâu như vậy mà mày cũng chưa bao giờ làm việc. Vậy mà mới sáng sớm mày đã lập tức chạy đến nhà người khác làm việc. Người khác không có tay không có chân à? Là tàn phế hay là như thế nào mà còn khiến mày đến đây thể hiện tấm lòng Bồ Tát hả? Mày xem tao có đánh chết mày không……”

Bạn cần đăng nhập để bình luận