Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 449 - Có Dự Tính Gì Không




Niên Viễn Phương nghe thấy vậy thì biết ý anh là gì, lập tức mỉm cười.
“Hứa Nhã là người như thế nào tôi cũng biết. Anh chỉ cần để suy nghĩ của mình ở trong lòng thôi.” Chu Dã xua tay nói.
Niên Viễn Phương nói chuyện với anh xong thật sự cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Anh ta cũng nói bản thân cũng đã dự tính nếu thật sự có ngày như vậy, anh ta sẽ mua một căn nhà ở cạnh trường đại học của vợ và định cư ở đó.
“Mua nhà chắc chắn là chuyện tốt, chỉ là không hề rẻ chút nào. Nhưng nếu có số tiền đó thì cũng không sợ, nhắm mắt lại mua là được.” Chu Dã thản nhiên nói.
Niên Viễn Phương hỏi anh: “Anh có dự tính gì không?”
“Dự tính gì?”
“Nếu thật sự có ngày đó, chắc chắn vợ anh có thể thi đỗ đại học, vậy anh với lũ trẻ tính làm thế nào?” Niên Viễn Phương nhìn anh.
“Chuyện này còn phải hỏi sao? Tất nhiên tôi với vợ tôi sẽ cùng nhau đi vào đại học rồi.” Chu Dã thản nhiên nói: “Tôi chắc chắn không thể mua được nhà rồi. Đến lúc đó, tôi với vợ sẽ thuê một cái ở bên cạnh trường đại học. Bọn nhỏ vẫn còn nhỏ nên không thể xa mẹ được.”
Niên Viễn Phương mỉm cười: “Anh nói không sai. Đứa bé vẫn còn nhỏ nên chắc chắn không thể tách khỏi mẹ nó được.”
Tâm tình anh ta lập tức tốt hơn một chút.
Họ đều rất vất vả mới cưới được một người vợ hài lòng về mọi mặt nên thật sự phải trông chừng. Không thể để những con sói hoang bên ngoài đó nhớ thương đến dù chỉ một chút.
Sau khi Niên Viễn Phương nghỉ phép mấy ngày thì lập tức trở về tiếp tục đi làm, còn Chu Dã lại tiếp tục làm việc chăm chỉ trên đồng ruộng.
Nhưng người đàn ông này làm việc rất mệt mỏi. Chỉ mong trời đừng sấm chớp mưa giông và cầu mong ông trời khôi phục việc thi đại học ngay lập tức, để anh ném cuốc rìu đi rồi dìu già dắt trẻ cùng đi vào đại học với vợ.
Anh thực sự không muốn làm công việc đồng áng này một chút nào.
Mong muốn khôi phục kỳ thi đại học của Chu Dã còn mãnh liệt hơn cả những thanh niên trí thức, mục đích của anh chính là: không muốn làm việc nhà nông.
Nhưng cho dù không muốn thì anh vẫn phải làm.
Vào tháng sáu, Hứa Nhã sinh con, lần này là một bé trai, Niên Viễn Phương vui mừng khôn xiết.
Anh ta cũng hết sức chu đáo trong việc chăm sóc Hứa Nhã ở cữ, đương nhiên khi sinh con gái Dao Dao trước đây cũng vậy, anh ta chưa từng đối xử không tốt với Hứa Nhã.
Trong thời gian ở cữ, Hứa Nhã đã ăn hết một giỏ trứng và ba con gà, tất cả đều được làm thịt để cô ấy bồi bổ sức khỏe và kích sữa.
Khi Hứa Nhã ở cữ, vụ thu hoạch mùa hè của thôn đã bắt đầu.
Bận rộn từ tháng sáu đến tháng bảy, vụ thu hoạch mùa hè mới hoàn thành.
Nhưng sau khi thu hoạch lương thực cũ, mọi người lại gieo trồng lương thực mới và tưới nước, sau đó họ mới có thể tạm thời nghỉ ngơi.
Khi ngâm mình dưới sông, Chu Dã cảm thấy bản thân thực sự đã trở thành một con cá muối.
Nhưng cá muối cũng có lý tưởng, anh muốn tranh thủ lúc này rảnh rỗi, sửa sang lại nhà cửa.
Anh nghĩ đến việc xây một ngôi nhà bằng gạch ngói.
Ban đêm, anh bàn bạc chuyện này với vợ.
Bạch Nguyệt Quý nói: "Để sau này rồi hẵng sửa sang lại, bây giờ thì thôi."
Ngôi nhà bằng gạch sống này là nhà cũ, là nơi hai vợ chồng họ kết hôn, là nơi con cái họ sinh ra và lớn lên, có thể coi là nhà tổ của gia đình cô.
Sửa sang thì chắc chắn phải sửa sang, không thể để hoang phế như vậy được.
Nhưng mà không phải là sửa sang lại bây giờ.
Mới đây, tin tức về việc sắp khôi phục kỳ thi đại học đã âm thầm lan truyền, một số thanh niên trí thức đã bắt đầu mượn sách để đọc.
Tất nhiên, cũng có một số thanh niên trí thức không quan tâm, bởi vì chuyện "nghe đồn" kiểu này đã xảy ra nhiều lần trước đây. Họ đều nói sẽ khôi phục kỳ thi đại học, nhưng cuối cùng lại không khôi phục.
Gieo hy vọng cho người ta rồi lại khiến họ thất vọng.
Nhưng lần này đúng là thật.
Tháng mười sẽ thông báo trên báo toàn quốc, còn ba tháng nữa.
Sau khi thi xong, cả nhà cô sẽ không thể ở lại đại đội Ngưu Mông được bao lâu nữa. Lúc này xây nhà gạch ngói thực sự không cần thiết, bởi vì xây nhà gạch ngói cũng phải mất hai ba trăm đồng.
Mặc dù tiền tiết kiệm của gia đình cô khá dư dả nhưng đây cũng không phải là một số tiền nhỏ.
Đến lúc đó cả nhà cô sẽ phải đến nơi khác sinh sống, mọi thứ đều cần tiền. Vẫn nên đợi đến khi ổn định ở bên ngoài, lúc đó có tiền dư rồi trở về xây một căn nhà cũng không muộn.
Chu Dã nghe vợ nói vậy thì biết cô đang nghĩ gì, cũng gật đầu: "Được thôi, chúng ta cứ để đó trước đã, đợi sau này có tiền rồi quay lại xây một căn."
Bỏ qua chủ đề đó, Bạch Nguyệt Quý sờ mặt anh, hỏi: "Dạo này anh mệt lắm à?"
"Đúng là có hơi mệt, khó chịu lắm." Chu Dã lật người lên, vừa cởi cúc áo vợ vừa uất ức nói.
Bạch Nguyệt Quý hỏi: "Vậy anh không nghỉ ngơi nhiều hơn à?"
"Đây chính là đang nghỉ ngơi mà." Chu Dã nói xong liền hôn cô. Đối với anh, không có cách nghỉ ngơi nào tốt hơn thế này, rất thư giãn.
Bạch Nguyệt Quý đánh nhẹ anh hai cái nhưng rất nhanh cũng chìm đắm theo cơn sóng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận