Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 148 - Nói Thêm Câu Nữa Thử Xem




Ít nhất thì khi hai ông bà chú Trương và thím Trương nhìn thấy như vậy thì trong lòng đều cảm thấy kiên định!
Mỗi khi nhớ đến chuyện này thì Bạch Nguyệt Quý đều buồn cười.
Mợ út cười nói: “Chị dâu cháu cũng đã kết hôn được nửa năm rồi, nên mẹ cô ấy lo lắng cũng là điều bình thường. Hơn nữa Đâu Đâu cùng Đô Đô nhà chúng ta chính là những tiên đồng nhỏ, mùi trẻ con của chúng lại không hiếm lạ hay sao?”
“Cũng không biết có tác dụng hay không.” Bạch Nguyệt Quý bật cười nói.
“Chắc chắn có tác dụng.” Mợ út rất quả quyết.
Đợi đến khi Chu Dã đi làm trở về, Bạch Nguyệt Quý cũng nói chuyện này với anh, kết quả Chu Dã không biết xấu hổ nói thẳng: “Đó không phải là tã lót mà đó là may mắn. Mượn chút may mắn về, nên chắc chắn anh Quảng Thu và chị dâu sẽ có phúc.”
Mợ út rất tán thành: “Nói không sai!”
Bạch Nguyệt Quý: “……” Được rồi, mọi người nói đó là phúc thì chính là phúc vậy.
Lúc ăn cơm, Chu Dã lại kể cho hai người rằng hôm nay lúc đi làm anh nhìn thấy anh trai anh có bộ dạng giống như gà trống bại trận. Trên mặt anh ta có rất nhiều màu sắc, tất cả đều là dấu vết cào xước.
“Khẳng định chắc chắn là đánh nhau với chị dâu anh ở trong nhà!”
“Đang yên ấm như vậy, đánh nhau vì chuyện gì?” Bạch Nguyệt Quý vừa ăn mì trứng vừa hỏi.
Mợ út lập tức nói: “Chắc là nhìn thấy cháu cùng lúc có hai đứa con trai, mà anh ta kết hôn nhiều năm như vậy cũng chỉ có mình Tam Đản. Trong lòng anh ta cảm thấy mất cân bằng nên về nhà cãi nhau với vợ anh ta. Nhưng vợ anh ta cũng không phải người ăn chay nên lập tức đánh nhau phải không?”
“Theo như hiểu biết của cháu đối với họ, khả năng là không sai.” Chu Dã nhếch miệng cười.
Nhưng mà chuyện của anh cả Chu và chị dâu Chu vẫn chưa kết thúc!
Bởi vì lần này chị dâu Chu bị anh cả Chu đánh có chút tàn nhẫn, bị tát vài cái cái tát nên đầu thấy ong ong.
Chị ta có thể bỏ qua cho Chu Xuyên như vậy sao? Chị ta đã về nhà mẹ đẻ để tìm anh em trai của mình đến.
Do vậy, bên này vừa ăn cơm xong thì bên kia đã xảy ra đánh nhau!
Ba anh em trai nhà mẹ đẻ của chị dâu cả Chu đè lên người Chu Xuyên mà đánh!
Lý Thái Sơn chạy tới nói: “Anh Dã, anh Dã, anh trai anh bị anh em nhà chị dâu anh vây lại và đánh!”
Chu Dã vừa nghe thấy thì nhướng mày.
Mợ út nói: “Cháu đừng đi, đây là chuyện nhà họ, không liên quan gì đến chúng ta.”
Chu Dã cũng cảm thấy như vậy, nhưng đi xem náo nhiệt thì vẫn có thể.
Lúc anh đến đây, bên này thật sự rất náo nhiệt.
Có thể nói là cả mặt mũi lẫn thể diện của Chu Xuyên đều mất hết. Trước mặt nhiều người như vậy, anh ta bị anh cả và anh hai nhà chị dâu cả Chu đánh cho mặt mũi bầm dập, còn bị người ta đạp dưới chân. Em trai thứ ba của chị ta còn buông lời hung ác.
“Chị gái của tôi lấy chồng về nhà họ Chu các người, hầu hạ nhà họ Chu các người, cuối cùng lại bị anh đánh như vậy sao? Anh cho rằng nhà họ Vương chúng tôi không có ai nên để nhà họ Chu anh giày xéo chị tôi như vậy sao? Trận đánh hôm nay chính là để anh nhớ thật lâu, sau này nếu anh còn dám ức hiếp chị gái tôi nữa thì chúng tôi sẽ đánh gãy chân anh!”
Nói xong, anh cả Vương và anh hai Vương mới buông anh ta ra.
Chu Xuyên cảm thấy mặt mũi của tổ tông mười tám đời đều bị anh ta làm mất hết. Anh ta chỉ vào mấy người anh em nhà họ Vương và nói: “Mấy người nhớ kỹ cho tôi!”
“Nhớ kỹ thì như thế nào? Anh có thể đánh thắng được mấy người anh em chúng tôi sao? Em gái chúng tôi đã không ghét bỏ anh một thân một mình, anh còn dám không thấy may mắn!” Anh cả Vương mỉa mai nói.
Anh hai nhà họ Vương cũng giễu cợt: “Anh cũng không nhìn xem bản thân mình có cái đức hạnh gì, người nhà họ Chu của anh không có một ai hữu dụng!”
“Anh nói thêm câu nữa thử xem?”
Vốn dĩ Chu Dã cũng chỉ đang xem diễn, anh sẽ không can thiệp vào chuyện anh trai mình bị nhà họ Vương đánh.
Nhưng mà nghe thấy câu nói đó, anh đã có thể có ý kiến. Anh lập tức nhìn thẳng vào anh hai nhà họ Vương.
Tất nhiên, anh hai nhà họ Vương biết Chu Dã, nhưng cũng không sợ anh: “Sao vậy? Tôi nói nhà họ Chu không có một người đàn ông nào hữu dụng thì anh có ý kiến gì?”
“Mọi người đều nhìn thấy nhé, anh ta là người mắng nhà họ Chu của tôi trước.” Đầu tiên Chu Dã nói một câu như vậy, sau đó giơ một chân đạp anh hai nhà họ Vương một cái ngã sấp xuống đất!
“Anh dám ra tay!” Anh cả Vương và anh ba Vương đều nổi giận.
“Đừng nói lời vô nghĩa, trực tiếp đánh đi!” Chu Dã nói.
Anh cả Vương và anh ba Vương làm sao có thể nhịn được, cả anh hai Vương cũng đã bò dậy, cả ba anh em cùng nhau lên.
Chu Dã không hề sợ hãi.
“Chu Dã, chú đang làm cái gì vậy. Chuyện này có liên quan gì đến chú mà chú ra tay đánh người!” Rất nhanh chị dâu cả Chu nhìn thấy em trai mình bị ăn một đấm mạnh đến mức chảy máu mũi. Chị ta lo lắng đến mức gào to lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận