Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 301 - Cách Đối Nhân Xử Thế Của Mợ Út




Mấy anh em khác thì đã có con lớn cả rồi, đặc biệt là anh cả của Niên Viễn Phương, con trai anh ta sắp cưới vợ được rồi.
Còn những đứa con trai con dâu khác, con cái của bọn họ cũng có thể phụ giúp việc nhà rồi.
Chỉ còn mỗi Niên Viễn Phương mãi cho đến năm nay 26 tuổi mới cưới vợ.
Tuy rằng cũng là cơm ngon không sợ muộn, nhưng thật sự chậm hơn những người anh trai khác.
Lúc này không ra ở riêng, chờ đến khi con của nhà thằng tư sinh ra lại lớn lên chút nữa, đến lúc đó lại tách ra cũng không muộn.
Bà đã nói chuyện này với ông Niên, bọn họ cũng tính như thế, nhưng mà hiện tại xem ra sợ là phải tách ra ở riêng trước.
mợ út nói: “Tuy rằng tôi mới gặp qua đứa nhỏ Viễn Phương này vài lần, nhưng bà cũng biết, nó là người rất thương vợ, chờ lần sau nó trở về biết vợ mình bị các chị dâu bắt nạt như thế, bà xem cậu ấy có chịu nhịn chuyện này hay không, bà với cả ông Niên phải sớm chuẩn bị tâm lý đi.”
Bởi vì việc này liên quan đến việc ra ở riêng, mợ út cũng chỉ nhắc nhở một chút chứ không tính toán khuyên can quá nhiều, nhưng ngay cả chỉ nhắc vài câu như thế thì vẫn phải xem bà Niên có hồ đồ hay không mới được.
Bà Niên cũng hiểu rõ chuyện này: “Bà đúng là nói vào điểm chính, đứa con này nhà tôi thật vất vả mới cưới được vợ, kết quả bởi vì những chuyện này mà bị tức đến mức bỏ nhà trở về ở khu của thanh niên tri thức, chờ con tôi trở về chắc chắn sẽ không bỏ qua. Cho nên lúc nãy tôi mới vội vã lại đây tìm Nguyệt Quý qua đó khuyên nhủ.”
“Bà bỏ ý nghĩ đấy đi, Hứa Nhã bị chọc tức bỏ đi cũng chỉ có thể để cho Viễn Phương đi đón, bà để Nguyệt Quý đi khuyên làm gì? Nếu là Hứa Nhã cãi nhau với Viễn Phương, bà nhờ Nguyệt Quý đi khuyên nhủ thì còn nghe được, loại chuyện này bà đừng tìm Nguyệt Quý.” Mợ út nói ngay.
Bạch Nguyệt Quý cười với bà Niên, thái độ cự tuyệt rất rõ ràng.
Bà Niên cũng không có ý ép buộc gì, tiếp tục nói chuyện về việc ra ở riêng với mợ út.
Mợ út cũng không muốn trò chuyện với bà ấy về việc đó: “Bà với ông Niên tự mình nhìn xem rồi làm là được, tôi là người ngoài, lại còn là người ở thôn khác, bà nói cái này với tôi thì tôi cũng chả biết khuyên gì.”
Cuối cùng bà Niên chỉ có thể trở về nhà nói chuyện này với ông Niên.
Người vừa đi, mợ út đã nói thầm: “Thật là, còn nói chuyện này với mợ, chẳng lẽ mợ lại bảo là nhất thiết phải tách ra ở riêng đi chắc, về sau có việc gì lại quay sang trách mợ lắm chuyện.”
Bạch Nguyệt Quý buồn cười muốn chết, dáng vẻ cực kỳ muốn phủi sạch quan hệ, kiểu như bà đừng có nói chuyện này với tôi của mợ út thật đúng là quá đáng yêu.
“Còn không phải do mợ nói chuyện với người ta vui vẻ quá hay sao, nhìn mợ thông minh như thế người ta sẽ muốn học hỏi kinh nghiệm của mợ thôi.” Bạch Nguyệt Quý bật cười nói.
“Tâm sự việc khác thì được, chuyện lớn như có tách ra ở riêng hay không mợ sẽ không nói nhiều với bà ấy đâu.” Mợ út cũng cười.
Nhân lúc buổi tối đi ngủ, Bạch Nguyệt Quý lập tức kể cho Chu Dã việc này, hơn nữa ngỏ ý muốn học hỏi mợ út nhiều hơn, những điều này toàn là kinh nghiệm đối nhân xử thế của thế hệ trước.
Chu Dã cười cởi khuy áo của vợ, ngoài miệng nói: "Vợ anh thật thông minh.”
“Cả ngày mệt mỏi rồi, làm cái gì thế.” Bạch Nguyệt Quý nhẹ đấm anh một cái.
“Vừa vặn thả lỏng một tí.” Anh không hề xấu hổ nói ra.
Hứa Nhã đi qua khu tập thể của thanh niên trí thức bên kia ở thì không muốn trở về nữa, tuy Bạch Nguyệt Quý không đi khuyên cô ấy nhưng cũng có mang Đâu Đâu và Đô Đô qua đó thăm.
Khi gặp Mã Quyên và Dương Nhược Tình cũng làm như không nhìn thấy, hai bên nước sông không phạm nước giếng.
Gần cuối tháng bảy, Hứa Nhã được Niên Viễn Phương đến đón về nhà.
Tối hôm qua anh ta về huyện thành vào lúc nửa đêm, không kịp về thôn. Nhưng vừa sáng sớm anh ta đã về nhà ngay, tìm quanh nhà một vòng không thấy vợ mình đâu, thế mới biết hóa ra trong lúc anh ta đi lái xe, bởi vì vợ anh ta lấy tiền mua một quả dưa hấu về cho các cháu trai cháu gái cùng ăn, nên đã bị mấy chị dâu bắt nạt buộc phải quay về khu tập thể của thanh niên trí thức.
Đầu tiên là anh ta đi dỗ dành vợ về nhà, sau đó ở thời điểm giữa trưa mọi người trong nhà đều có mặt đầy đủ, anh ta bắt đầu trực tiếp tính sổ!
“Vợ tôi mua quả dưa hấu về cho các cháu trai cháu gái ăn mà đã bị ứp hiếp đến mức phải đi qua khu tập thể thanh niên tri thức ở, các anh chị đúng là anh trai tốt chị dâu tốt nhỉ?” Niên Viễn Phương nhìn qua một lượt các anh trai và chị dâu, lạnh mặt nói.
Anh cả Niên nói: “Thằng tư, mày ăn nói cái kiểu gì……”

Bạn cần đăng nhập để bình luận