Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 130 - Không Ăn Được Nho Thì Chê Nho Chua




Trước đó, mợ út đã nghe kể từ miệng của Triệu Mỹ Hương, cô ta kể sinh động như thật. Nhưng dù thế nào đi nữa, cũng không thể so sánh với việc tự mình chứng kiến thì càng cảm thấy bất ngờ hơn.
"Nguyệt Quý, sao cháu lại tài giỏi thế?" Mợ út nhìn cháu dâu bằng ánh mắt giống như nhìn thấy tiên nữ giáng trần, kinh ngạc không thôi.
Đời này bà ấy sống đến giờ, lần đầu tiên bà ấy thấy một cô gái giỏi giang như vậy!
Bạch Nguyệt Quý cười, đáp: "Lần này thì nhanh hơn một chút. Lần trước chờ mãi cháu còn tưởng mình không được chọn."
Cũng là vì thời tiết đẹp hơn, hơn nữa hôm đó Chu Dã đi gửi thư vừa hay gặp người đến dọn hòm thư, không cần đợi, trực tiếp mang đi luôn.
Thêm nữa bên tòa soạn báo cũng để ý đến những bài viết của ông Quý Bạch nên tốc độ cũng nhanh hơn nhiều.
Bên tòa soạn báo cũng rất tốt, ngoài hai mươi đồng tiền mặt ra, lần này số tem phiếu chuẩn bị còn nhiều hơn lần trước, có năm phiếu gạo, hai phiếu thịt, một phiếu trứng, hai phiếu đường đỏ, thậm chí còn có cả phiếu đậu phụ.
"Đều là đồ tốt, nhất định phải giữ cẩn thận. Đặc biệt là phiếu thịt, đợi cháu ở cữ, lúc đó có thể đi mua thịt về ăn!" Mợ út vui mừng nói.
Bạch Nguyệt Quý gật đầu, còn phiếu đậu phụ, phiếu trứng và phiếu gạo ở quê thì không dùng được, nhưng đến lúc cô đi bệnh viện sinh con thì sẽ dùng được.
Lúc đó chắc chắn phải đem tiền vào thành phố mua đồ ăn ở bệnh viện, chỉ có tiền thôi thì không đủ, cần phải có phiếu nữa.
Đường đỏ cũng là một loại hàng hóa khan hiếm nhưng nhà cô không thiếu. Là do Chu Dã đi ra ngoài vào lúc nửa đêm lấy đồ mang về, nhà cô có mấy gói đường đỏ và đường trắng, cả hai đều chưa mở bao bì, mỗi gói nửa cân.
Tuy nhiên, người trong thôn cần phiếu đường đỏ, cô cũng không cần phải hỏi, mẹ Thái Sơn trực tiếp đến tìm cô, hỏi: "Nguyệt Quý ơi, lần này trong tiền nhuận bút tòa soạn báo gửi có phiếu đường đỏ không?"
"Có." Bạch Nguyệt Quý gật đầu.
"Vậy cho thím đổi một phiếu nhé?" Mẹ Thái Sơn cười nói, bà ấy nhìn Bạch Nguyệt Quý với ánh mắt mong đợi.
Chị dâu Chu vẫn đang ở bên ngoài phá hoại danh tiếng em dâu của chị ta, nói rằng kiếm bao nhiêu cũng là một cái phễu, không giữ được tiền thì có tác dụng gì chứ?
Mẹ Thái Sơn khinh bỉ.
Nếu con trai bà ấy có thể cưới được người vợ như vậy, bà ấy có thể coi người ta như tổ tiên mà cúng bái ấy chứ!
Đó là điển hình của loại người không ăn được nho thì chê nho chua!
Bạch Nguyệt Quý liền đổi cho bà ấy một phiếu.
Một tờ phiếu có thể mua bao nhiêu tiền đường đỏ thì tờ phiếu đó có thể bán được bấy nhiêu tiền.
Có nghĩa là nếu bạn không có phiếu đường đỏ để mua đường đỏ, bạn sẽ phải tốn gấp đôi số tiền để mua một tờ phiếu đường đỏ từ người khác rồi mới có thể đi mua đường đỏ.
Bạch Nguyệt Quý cũng đổi theo giá cả, vì những thứ có thể đổi với cô đều được xem như là đồ tốt, một số loại hàng hóa có giá cao hơn, chưa chắc người ta đã muốn đổi.
Thời này, đường đỏ là một loại thực phẩm bổ dưỡng, là một thứ hiếm có, rất được ưa chuộng.
Tuy nhiên, khi thím Trương đến tìm cô để đổi một tờ phiếu, Bạch Nguyệt Quý đã không lấy tiền của bà ấy: "Chỉ còn tờ này thôi, thím cứ lấy đi, không cần trả tiền cho cháu."
"Không được, không được, nhất định phải trả." Thím Trương vội vàng nói.
Bạch Nguyệt Quý cười nói: "Lần sau nếu thím còn cần, cháu sẽ lấy tiền của thím, lần này thì thôi."
Nhà cô đã ăn bao nhiêu cá của Cố Quảng Thu rồi? Hơn nữa, mỗi lần làm đậu phụ, thím Trương đều đặc biệt qua đây hỏi cô có muốn làm một miếng không, nếu có thì cùng làm.
"Chị cất đi, đừng khách sáo." Mợ út cười nói.
Thím Trương xấu hổ nói: "Thím đây là chiếm lợi rồi."
"Đúng rồi thím, Chu Dã định thu xếp thời gian đi lên thành phố gửi sách cho cháu, nhân tiện cũng muốn mua một ít sữa bột dự trữ. Nếu thím muốn mua đường đỏ thì tìm anh ấy, bảo anh ấy lúc đó mua chung một thể rồi về cũng được." Bạch Nguyệt Quý nói.
"Được, đợi cậu ấy về thím sẽ nói với cậu ấy." Thím Trương gật đầu.
Bà ấy ở lại một lúc rồi về.
Chị Đại Sơn cũng muốn qua đổi một phiếu đường đỏ nhưng đã hết rồi.
"Chị đến muộn rồi à?" Chị ấy nói một cách bất lực.
Bạch Nguyệt Quý đáp: "Nếu chị cần dùng gấp, em còn một ít trong tủ, em chia cho chị nhé?"
"Không cần đâu, em sắp sinh rồi, phải để dành cho mình. Chị cũng không gấp, lần sau nếu có nữa thì em để dành cho chị một tờ nhé?" Chị Đại Sơn nói.
"Vâng ạ." Bạch Nguyệt Quý đồng ý.
Sau khi tiễn chị Đại Sơn về, Bạch Nguyệt Quý liền ăn những chiếc bánh rau dại do mợ út làm.
"Thật là ngon quá. Mợ út, tay nghề của mợ thật là không chê vào đâu được, mợ út cũng ăn thử nhé." Bạch Nguyệt Quý nói.
Mợ út cười khẽ xua tay, nói: "Cháu ăn đi, mợ không đói." Bà ấy lại nhìn trời, bảo: "Nhìn trời có hơi không được tốt, sợ là sắp mưa rồi nhỉ."
"Ừm, nóng lắm, chắc là sắp mưa rồi."
Tuy nhiên, mãi đến khi mấy người Chu Dã tan làm trở về, trời vẫn chưa mưa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận