Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 428 - Nói Chuyện Phiếm




“Đúng là rất tốt, cũng cần cù chịu khó, bây giờ ba anh em cũng sống được ra dáng ra hình.” Chị dâu Lý gật đầu nói.
“Bên phía anh cả Đoạn để yên được sao?” Kim Tiểu Linh hỏi, bây giờ cô ấy đã hoàn toàn hòa nhập với đại đội Ngưu Mông, hiểu rất rõ ràng chuyện ở trong thôn.
Nhà của chị Đại Sơn thì ở bên cạnh nhà mấy anh em Đoạn Văn, khinh bỉ nói: “Bây giờ anh ta hối hận muốn chết, chỉ hận không thể nhận hết bọn họ về nhà, còn có nhà họ Đoạn bên kia cũng thế, mấy ngày trước đây còn náo loạn một hồi, bà Đoạn không biết xấu hổ kia còn trực tiếp đi kêu khóc nói nhớ cháu trai gì đó, thế mà cũng có thể nói ra miệng được, thật là không biết xấu hổ!”
Trước kia chính là bởi vì bà Đoạn đòi hỏi không có chừng mực và anh cả Đoạn lại hiếu thảo một cách ngu xuẩn nên cuối cùng mẹ của anh em Đoạn Văn đang sống sờ sờ bị đã ép chết.
Sau đó mẹ kế vào cửa, mấy anh em kia trải qua cuộc sống như nước sôi lửa bỏng, bà mẹ kế kia từng làm chuyện gì giống người làm chứ? Bây giờ ba đứa cháu trai có hai đứa đều cường tráng có sức lao động kiếm công điểm, bà ta mới tới nói nhớ các cháu trai.
Hơn nữa còn vô cùng ác độc, muốn để cho anh cả Đoạn đuổi quả phụ kia đi.
Nói chính là bởi vì cô ta cho nên các cháu trai mới bỏ đi, kết quả quả phụ kia cũng không phải loại hiền lành gì, trực tiếp cầm dao, không chỉ có thiếu chút nữa bổ vào anh cả Đoạn mà còn xông đến tận nhà họ Đoạn.
Tóc của bà Đoạn đã bị cắt không ít, sợ tới mức hồn bay phách lạc, sau đó cũng không dám nói đến chuyện muốn đuổi cô ta đi nữa.
Chỉ là ở trong nhà không ít lần kêu khóc rằng bà ta đã gây tội gì mà lại cưới phải người phụ nữ như thế về các kiểu.
Không đuổi nổi vị quả phụ mạnh mẽ kia đi thì bà ta tới chỗ ở của anh em Đoạn Văn để dùng tình thân níu kéo.
Chỉ là vô dụng, về sau cho dù bà ta có chết, bọn họ cũng sẽ không đi đưa đoạn đường cuối cùng, còn nói gì được nữa?
Tuy rằng bọn họ còn mang họ Đoạn, nhưng tuyệt đối không liên quan đến bên phía nhà họ Đoạn!
Chính là bởi vì thưởng thức phần quả quyết này của mấy anh em kia, lại thêm ai cũng làm việc tài giỏi, hơn nữa cũng do mình nhìn từ nhỏ đến lớn, hiểu tận gốc rễ, vợ Ngõa Phiến vui vẻ giới thiệu cháu gái gả đến đây.
Hiện tại hơi nghèo một chút cũng không có vấn đề gì, mấu chốt là người phải đáng tin, chỉ cần người cần cù chịu làm, vậy sẽ không kém đi đâu được.
“Tương lai chắc chắn mấy anh em này sẽ không kém, chờ sang năm cháu gái của cô gả đến đây, tin rằng cuộc sống cũng sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.” Chị dâu Lý cười nói.
Chị cũng từng gặp cô cháu gái nhà mẹ đẻ kia của vợ Ngõa Phiến, trước kia từng đến đây hỗ trợ trông nom bọn trẻ, là một cô gái rất ngoan ngoãn.
Vợ của Ngõa Phiến cười cười: “Sau khi anh trai với chị dâu nhà em gặp qua Đoạn Văn thì cũng rất vừa lòng, hơn nữa đến bên này em cũng để ý hơn một chút, chỉ cần bằng lòng vun đắp cuộc sống, thật sẽ không quá mức kém cỏi.”
Sau khi trò chuyện về cái này, đề tài lại chuyển đến trên người mẹ của Phong Thu.
Trong những người phụ nữ ngồi đây, muốn nói ai sống khó khăn nhất, thật ra là chị dâu Lý.
Bạch Nguyệt Quý không cần phải nói, người sống ngày tháng thái bình nhất là cô.
Vợ của Ngõa Phiến cũng không cần nhiều lời, không có gì khó xử, cô ấy và mẹ chồng đối xử với nhau giống như là mẹ con ruột.
Còn cả Trương Hiểu Mai, tuy rằng trước đó sống không dễ dàng, nhưng sau này cũng đã khổ tận cam lai, hiện tại có con trai con gái, trong bụng lại đang mang thai, rất mỹ mãn, còn được ở trong nhà mẹ đẻ, ngày tháng quá hài lòng.
Tuy rằng chị Đại Sơn có một vị mẹ chồng tuyệt vời là thím Tôn, nhưng cũng có một người cha chồng anh minh là ông đội trưởng.
Tuy cũng vẫn có chút chỗ tức giận, nhưng mặc kệ là lúc trước tách ra ở riêng rồi chuyện chia tài sản, hoặc sau đó để cho các nhà bọn họ tự xây nhà bếp khác sống một mình, hai chuyện lớn quan trọng nhất này đều không hàm hồ, vô cùng công chính và công bằng.
Cho nên tổng thể cũng là thư thái.
Duy chỉ có chị dâu Lý là cuộc sống không dễ dàng.
Khi tách ra ở riêng, vợ chồng chị ấy không mang theo một đồng nào, cần cù chăm chỉ làm nhiều năm như vậy, thật vất vả mới khá hơn một chút, năm ngoái có thể thay nhà chính thành nhà ngói để ở hơi thoải mái một chút thì mẹ chồng lại tê liệt nằm trên giường chờ hầu hạ.
Phải có một người qua đó hầu hạ, còn phải chi trả tiền mua thuốc, đặc biệt là tiền mua thuốc này, đúng là cái động không đáy, cả năm tròn đều phải uống.
Nhưng mà chị dâu Lý cũng được an ủi phần nào, bởi vì Lý Phong Thu không cho chị qua đó, đều do anh ta đi hầu hạ, mặc kệ là bị bà cụ kia lườm hay là chịu ánh mắt hung tợn như cắt thịt kia, Lý Phong Thu cũng tự mình đi chịu, nhất quyết không cho chị đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận