Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 124 - Không Chịu Được Thử Thách




"Con của Chu Dã em nhất định phải được chăm sóc chu đáo!" Chu Dã nhìn anh ta, nói: "Đứa bé sinh ra nếu không đủ sữa thì nhất định phải uống sữa bột. Anh cả, anh về nhà bàn với chị dâu đi nhé? Chỉ mười đồng thôi, lần sau vợ em nhận được nhuận bút thì em sẽ trả anh. Nếu tháng sau bản thảo của vợ em không được chọn thì tháng sau nữa... Còn nữa, anh về nhà nói với chị dâu một tiếng, bảo chị ấy qua đây giúp vợ em ở cữ, em sẽ bảo mợ út đừng qua nữa..."
"Anh về trước đây!" Chu Xuyên nói không chút do dự.
Anh ta quay người bỏ chạy ngay lập tức.
Bạch Nguyệt Quý nhìn thấy toàn bộ quá trình: "..." Thật là không chịu được thử thách mà.
Chu Dã hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đi đóng cửa, chán ghét nói: "Đều là sinh ra từ một bụng mẹ, còn tưởng anh không biết anh ta là người thế nào chắc? Tính tình vô dụng không dậy sớm nổi, còn có thể đến đây giúp anh xây tường đất, đúng là chồn đi chúc Tết gà, không có ý gì tốt lành cả!"
Bạch Nguyệt Quý cười nhẹ: "Trên đời này có hai thứ không thể nhìn thẳng vào, anh có biết là gì không?"
"Là gì?" Chu Dã cười.
"Mặt trời và lòng người." Bạch Nguyệt Quý cười.
Chu Dã rất tán thành: "Không sai, chính là mặt trời và lòng người, vợ anh nói đúng đấy!"
Đó chính là anh ruột của anh, thấy anh đang hưng thịnh thì tìm mọi cách đến gần. Anh vừa lộ ra chút ý định muốn vay anh ta một ít tiền để xoay vòng thì anh ta chạy nhanh hơn cả thỏ.
Anh ruột như vậy đến làm gì? Chỗ nào mát mẻ thì ở chỗ đó đi!
Lúc này Chu Xuyên đã hối hận chết đi được. Nếu trên thế giới có thuốc hối hận, anh ta nhất định sẽ đi mua một bình uống vào!
Chị dâu Chu trở về từ bên ngoài thì thấy anh ta đang nằm trên giường, dáng vẻ giống như đã mất hết ý chí sống.
"Chuyện của anh sao rồi?"
Chu Xuyên bỗng nhiên bật dậy và nói: "Chu Dã muốn vay tiền chúng ta, nói là đi mua sữa bột và bình sữa cho con, cần mượn mười đồng!"
Từ "chú hai" đã biến thành "Chu Dã".
Chị dâu Chu ngạc nhiên: "Mười đồng? Chú ấy thật dám mở miệng, chú ấy không có tiền à?"
"Chú ấy có tiền? Chú ấy có tiền cái gì, thấy anh coi chú ấy như em trai thì mới kể chuyện ruột gan với anh. Chú ấy vốn dĩ sắp không có gì để ăn rồi, còn phải đợi tiền nhuận bút của vợ mới có tiền đi mua lương thực. Nếu không thì không thể sống qua ngày được! Nhưng hai mươi đồng đó mua lương thực cũng không còn bao nhiêu. Chú ấy muốn mua sữa bột và bình sữa cũng không có tiền nên muốn vay chúng ta!" Chu Xuyên nói một hơi.
Biểu hiện của anh ta vô cùng tức giận, giống như một cô gái ngây thơ bị tên đàn ông cặn bã lừa tình vậy.
Chị dâu Chu trợn mắt há mồm.
"Chúng ta nghĩ sai rồi!" Anh cả Chu hối hận vô cùng: "Chúng ta chỉ nghĩ đến việc vợ chú ấy kiếm được tiền mà không nghĩ đến việc hai người họ không biết cách sống, tiêu xài hoang phí, chẳng để dành được đồng nào. Nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra, chúng ta còn có thể trông cậy vào chú ấy giúp đỡ không? Tôi thấy chú ấy đến tận nhà để nhờ chúng ta giúp đỡ còn hợp lý hơn!"
Mặt chị dâu Chu lập tức co rúm lại, chị ta hỏi: "Vậy không phải anh làm việc nửa tháng nay đều uổng phí cả hay sao?"
“Mẹ nó, còn không phải là làm không công sao, mệt chết ông đây!” Chu Xuyên đấm ngực giậm chân, vì muốn biểu hiện thật tốt một phen ở trước mặt em trai mình nên anh ta đã rất là ra sức.
Chị dâu Chu thở phào nhẹ nhõm, nói: "May mà chú ấy từ chối để em đi chăm sóc ở cữ...”
"Hứ, chú ấy còn nói với anh là bảo em đến chăm sóc, chú ấy sẽ bảo mợ út của anh đừng đến nữa!" Chu Xuyên nói ngay lập tức.
Chị dâu Chu lập tức kêu lên: "Chú ấy mơ đẹp nhỉ, chú ấy là ai thế? Cho một chút màu sắc còn tưởng là mở được xưởng nhuộm rồi à? Còn muốn em đi chăm sóc vợ chú ấy, chú ấy đúng là biết nằm mơ!"
Chị ta nói xong lại mắng Chu Xuyên: "Tất cả là do ý kiến tồi của anh! Làm hòa, làm hòa gì chứ! Sau này hai nhà đoạn tuyệt quan hệ, tránh chú ấy ra càng xa càng tốt!"
Thật là tức chết người, phí hoài mặt mũi và tâm tư của chị ta trong thời gian này!
Ngày đầu tiên đại đội Ngưu Mông bắt đầu làm việc, Chu Dã đã đi ra đồng cày ruộng.
Anh còn kéo theo Lý Thái Sơn, cùng đi làm với mấy người Cố Quảng Thu, Lý Phong Thu, Lý Đại Sơn và Trương Đại Căn.
Khi anh trở về nhà vào buổi chiều, hai tay cầm cuốc cả ngày đều đang run rẩy.
Bạch Nguyệt Quý đã chuẩn bị cơm trưa cho anh mang đi ăn, tối thì đợi anh về cùng ăn. Cô thấy anh cầm bánh hấp nhưng tay run rẩy, hơn nữa còn nổi bóng nước.
"Có phải là quá vất vả không?" Bạch Nguyệt Quý hỏi với vẻ đau lòng.
Chu Dã lắc đầu một cách kiên cường, đáp: "Không vất vả. Vợ à, anh không hề vất vả chút nào!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận