Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 242 - Kiếm Tiền Cho Vợ Hài Lòng




Cho đến buổi sáng ngày hôm sau khi anh thức dậy thì tuyết này vẫn còn tiếp tục rơi.
Lúc Bạch Nguyệt Quý thức dậy, Chu Dã đã hấp xong bánh bao.
Hôm nay hai người họ ăn bánh bao. Bánh bao lớn trắng nõn, mềm mại, thơm ngào ngạt.
“Anh muốn ăn thì để em dậy làm là được rồi. Vì sao anh bận việc cả đêm rồi còn phải nấu bữa sáng cho em?” Bạch Nguyệt Quý nói.
Chu Dã đến gần thơm cô một cái: “Anh không mệt, anh thấy rất vui.”
Chỉ cần là chuyện anh muốn làm thì không có gì gọi là mệt mỏi cả. Bởi vì chỉ cần nghĩ đến việc vợ với hai con trai tỉnh dậy là có thể ăn bánh bao nóng do chính tay anh làm thì trong lòng anh cảm thấy thật sự rất thỏa mãn.
Nếu là điều mà anh không muốn làm thì ngay cả khi anh được ngủ một giấc xuyên tối hôm qua, buổi sáng thức dậy bảo anh lấy một chén nước anh cũng thấy khó chịu.
Đây chính là ngàn vàng khó mua được niềm vui của anh.
Bạch Nguyệt Quý cũng không quan tâm đến anh nữa. Không phải do cô lười biếng mà là do anh quá chăm chỉ.
Cuộc sống của hai vợ chồng luôn luôn bổ sung cho nhau. Lúc anh chăm chỉ làm việc thì cô cứ việc hưởng thụ thật tốt.
Nếu anh mệt mỏi và cần được nghỉ ngơi, thì cô sẽ bận rộn còn anh sẽ đi nghỉ ngơi.
Cho nên không cần quá ngượng ngùng băn khoăn làm gì nhiều, mà hãy nhiệt tình ăn bánh bao thịt đi.
“Vợ à. Em đoán xem lần này anh kiếm được bao nhiêu tiền lời?” Chu Dã uống một ngụm canh tôm khô rong biển, cười tủm tỉm, nói.
Bạch Nguyệt Quý nhìn thấy anh như vậy thì cũng tỏ ra phối hợp: “Bao nhiêu vậy?”
“Em đoán xem.” Chu Dã nói.
Bạch Nguyệt Quý lập tức đưa ra một con số, Chu Dã để cô đoán lại. Bạch Nguyệt Quý lại đưa ra một con số cao hơn.
Lúc này Chu Dã mới gật đầu cười. Bạch Nguyệt Quý thực sự ngạc nhiên: “Làm sao lại nhiều như vậy?”
“Có xe đạp đó. Một chuyến lần này không hề kém hơn so với hai chuyến trước của anh. Cả đêm anh có thể chạy hai lần một cách dễ dàng.” Chu Dã nói.
“Việc này nguy hiểm thì cũng nguy hiểm, nhưng lại thật sự kiếm được nhiều tiền.” Bạch Nguyệt Quý cũng nhận xét.
Chỉ riêng số tiền tối hôm qua mà Chu Dã kiếm được cũng bằng mấy tháng tiền nhuận bút của cô rồi.
“Nửa tháng sau sẽ lại đi tiếp.” Chu Dã lại nói.
“Không phải một tháng một lần thôi sao?” Bạch Nguyệt Quý hỏi anh.
Chu Dã nói: “Anh nghe người nọ nói, mùa đông năm nay thịt lợn sẽ tương đối nhiều cho nên nửa tháng sẽ có một lần.” Đây là muốn nhân lúc mùa đông trời lạnh nên bán thịt ra lúc này tốt hơn trước khi rớt giá.
Nhưng điều này không quan trọng, nó đúng như mong muốn của anh.
“Bọn họ lén lút nuôi lợn sao?” Bạch Nguyệt Quý nghe thấy vậy lập tức nói.
Chu Dã cười, vợ anh thực sự rất thông minh: “Không nhắc đến. Nhưng mà anh cũng đoán là như vậy.”
“Nuôi lợn thì họ có thể nuôi ở đâu chứ?”
“Chuyện này thì anh không biết.” Chu Dã lắc đầu. Anh đoán rằng chúng được nuôi ở rừng già sâu bên trong núi.
Thật ra lúc vừa mới bắt đầu, anh cũng nghĩ đến chuyện làm việc này cùng người khác. Nhưng mà sau đó bởi vì một vài nguyên nhân nên anh không đi nữa.
Chỉ là anh cũng không hỏi kỹ những chuyện này, biết nhiều cũng không có tác dụng gì.
Ăn cơm sáng xong, Chu Dã lập tức đưa Bạch Nguyệt Quý đi kiểm kê chỗ vật tư mà anh mang về.
Bạch Nguyệt Quý bị chính sự hào phóng này của anh làm choáng ngợp.
Cả một miếng thịt này ước chừng nặng đến mười mấy cân, là loại thịt dính với xương sườn và cần phải tự tay dùng dao để tách thịt với xương sườn ra.
Một túi bột mì, chỉ có điều túi bột mì này phải khoảng ba mươi cân.
Và một túi gạo cũng khoảng hai mươi cân.
Một rổ trứng gà cũng giống như trước đây.
Một lọ trứng vịt muối. Bạch Nguyệt Quý thật sự rất thích ăn trứng vịt muối này, ướp rất ngon và đặc biệt là còn béo ngậy. Khi ăn với cháo hay ăn với cơm đều rất hợp.
Và có rong biển với tôm khô, hai túi đường đỏ và đường trắng, một túi đường phèn. Còn có cả kẹo sữa, sữa bột với cả sữa mạch nha nữa.
Nếu nói những thứ này không khiến cô quá ngạc nhiên thì một hộp táo quốc doanh nằm ở trong góc đã thật sự khiến Bạch Nguyệt Quý quá kinh ngạc.
“Sao anh mua nhiều táo như vậy?” Bạch Nguyệt Quý cười nói.
“Không phải cái này rất khó mua được hay sao? Nên anh lập tức mua luôn một hộp, dù sao cũng có xe nên thật sự rất tiện lợi.” Chu Dã cười tủm tỉm.
Nhìn thấy vợ mình hài lòng như vậy thì chút lòng hư vinh của anh cũng được thỏa mãn vô cùng.
Đàn ông muốn gì chứ? Còn không phải là muốn khiến cho vợ hài lòng ư? Từ tinh thần đến vật chất.
“Chỗ này tốn rất nhiều tiền phải không?” Bạch Nguyệt Quý cười hỏi.
“Cũng tốn một chút, nhưng mà không sao.” Chu Dã khẽ gật đầu.
Chỗ vật tư đó tốn không ít tiền, nhưng mà cũng chỉ bằng một phần năm số anh kiếm được tối hôm qua. Cho nên có thể tưởng tượng được tối hôm qua anh kiếm được bao nhiêu phải không?
Nếu có thể thêm một hai lần giống như tối hôm qua thì đừng nói là mua một chiếc xe Đại Kim Lộc cũ giống như của nhà anh, ngay cả một chiếc Đại Kim Lộc hoàn toàn mới cũng có thể mua được.
Anh tính toán tranh thủ lúc này kiếm được nhiều thêm ít nào hay ít nấy, bởi vì một năm cũng chỉ có một mùa đông thế này thôi!
Hơn nữa tương lai sau này cũng không biết như thế nào, nên tất nhiên anh muốn tiết kiệm nhiều tiền hơn. Nếu có thể tiết kiệm được cả vạn đồng thì mới có thể tính là tạm ổn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận