Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 503 - Châm Chọc




Cũng là vừa vặn, hôm nay lại gặp được Dương Nhược Tình. Khi bọn họ ăn xong đi ra thì nhìn thấy cô ta được Giang Tân ôm lấy eo muốn đi vào ăn cơm.
Hai bên vừa vặn gặp nhau.
Nếu đã đụng phải, vậy thì đương nhiên không cần thiết phải khách khí, Bạch Nguyệt Quý nhìn thẳng vào Dương Nhược Tình: “Bạn học Dương, đã nhìn thấy chưa? Về sau hy vọng bạn sẽ mang theo đầu óc khi đi ra cửa.”
“Sao cô lại nói chuyện như vậy!” Giang Tân lập tức nói.
“Phụ nữ đang nói chuyện, không có chuyện cho đàn ông như anh xía vào.” Bạch Nguyệt Quý quét mắt nhìn về phía Giang Tân: “Làm cho tốt việc sứ giả bảo vệ của anh đi, đừng để cô ta thân tại doanh Tào tâm tại Hán, chuyện của mình cũng quản không tốt, mà còn tới nghi thần nghi quỷ châm ngòi chia rẽ người khác. Hơn nữa chúng ta cũng không thân, từ trước đến nay đều không thân!”
Đây là lần đầu tiên cô nói rõ ràng như vậy, cũng coi như là lật mặt với Dương Nhược Tình.
Thật sự là không bao giờ cô muốn nghe thấy Dương Nhược Tình tới nói chuyện với cô dù chỉ nửa câu, đường đời rộng thênh thang, cứ ai đi đường nấy!
Chu Dã khinh miệt liếc mắt nhìn Giang Tân một cái: “Nhớ để ý người, đừng thả ra ngoài rồi cắn người lung tung!”
Sắc mặt Giang Tân trầm xuống, còn muốn nói gì nữa nhưng mà cũng đã bị Dương Nhược Tình với sắc mặt trắng bệch giữ chặt, nhìn cũng không thèm nhìn mấy người Bạch Nguyệt Quý mà mang theo anh ta đi vào tiệm cơm.
Bạch Nguyệt Quý mới nói lời xin lỗi với Lý Tiêu Hằng: “Khiến cho anh Lý chê cười rồi.”
“Tôi biết người phụ nữ này, dường như cô ta đang hiểu lầm quan hệ giữa cô và tôi.” Lý Tiêu Hằng nói.
Lúc trước có một lần anh ta qua đó mang đồ cho em gái Lý Tiêu Tiêu của anh ta, khi ra cổng trường thì gặp phải Dương Nhược Tình.
Dương Nhược Tình bảo anh ta dừng một bước để nói chuyện, sau đó vô cùng nghiêm túc nói với anh ta rằng Bạch Nguyệt Quý là phụ nữ đã có chồng, bảo anh ta phải tự biết kìm chế đừng phá hỏng gia đình của người khác.
Lúc ấy Lý Tiêu Hằng thấy cô ta có vẻ ngoài không tồi nên cũng không chấp vặt với cô ta.
Chưa từng nghĩ cô ta lại còn đi tìm Bạch Nguyệt Quý để nói, chẳng lẽ trong đầu cô ta đều là cỏ sao?
Không nói đến anh ta và Bạch Nguyệt Quý là hoàn toàn trong sạch, cho dù thật sự có gì đó, thì cũng có liên quan gì tới cô ta chứ?
Bỏ qua chuyện này, Lý Tiêu Hằng nói với Chu Dã: “Anh Chu, lần sau có cơ hội tôi sẽ mời anh, hôm nay đã để anh tiêu tốn rồi.”
“Lời này của anh quá khách sáo rồi, lần sau muốn đến đây ăn vẫn là tôi mời, anh chỉ lo hãnh diện là được.” Chu Dã cười cười.
Lý Tiêu Hằng cũng cười, sau khi hàn huyên vài câu với vợ chồng hai người xong thì lúc này anh ta mới mở xe hơi của mình rồi rời đi trước.
Vốn dĩ anh ta muốn đưa hai vợ chồng bọn họ trở về, nhưng mà vợ chồng nhà người ta tỏ vẻ muốn đi riêng, vì vậy anh ta cũng không quấy rầy nữa.
Bạch Nguyệt Quý và Chu Dã thật sự tản bộ trở về. Nếu đi theo đường nhỏ thì bên này cách nhà bọn họ khoảng bốn mươi phút đi đường, đây cũng không tính là quá xa, hai vợ chồng vừa đi vừa nói chuyện, sẽ không cảm thấy con đường này quá xa.
Mà sau khi gặp Lý Tiêu Hằng ở bữa cơm này xong, Chu Dã cũng hoàn toàn yên tâm.
Đương nhiên anh sẽ không tin lời Dương Nhược Tình nói là sự thật, bởi vì anh vô cùng tin tưởng vợ của mình, chẳng qua anh không tin tưởng người khác mà thôi.
Chỉ là bữa cơm hôm nay thật sự rất giá trị, sau khi gặp Lý Tiêu Hằng, Chu Dã cũng an tâm rồi.
Đều là hồ ly ngàn năm, đối phương có phải cái loại người không ra gì hay không thì chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn ra.
Mà cũng vì nguyên nhân chính là để yên tâm, lúc này Chu Dã mới tính toán lại ra ngoài một lần nữa.
Tính thời gian, từ khi trở về từ phương nam đã sắp được sáu ngày rồi.
Tuy rằng những ngày ở trong nhà rất tốt, nhưng mà hiện tại lại không phải thời điểm hưởng thụ cảnh gia đình đoàn viên, anh cần phải đi ra ngoài để phấn đấu, nói cách khác, phải đến nơi nào có thể mang đến cuộc sống tốt đẹp cho vợ con đây?
Tất nhiên… Không cần anh đi cũng được, chỉ với năng lực của vợ, với những kỹ thuật trên bản thiết kế của cô mà đã lấy được mười phần trăm cổ phần của một nhà máy rồi.
Chỉ sợ chỉ với lợi nhuận trong một quý thôi cũng đều đủ cho mọi người trong nhà cơm ngon rượu say nhiều năm.
Anh hoàn toàn có thể biến thanh danh ăn bám vợ thành hiện thực.
Nhưng mà không được, anh vẫn muốn nỗ lực nuôi vợ.
Nói cách khác là anh vẫn muốn mình có tác dụng.
Sự thật chứng minh, đúng là anh rất có tác dụng…
Đêm nay là một ngày trọn vẹn nữa đối với Bạch Nguyệt Quý. Nhưng từ khi anh từ bên ngoài trở về, cô thật sự không có một phút giây nào được nghỉ ngơi.
Thật là mệt mỏi.
Nhưng chồng cô cũng không ở lại lâu. Sáng sớm hôm sau khi Bạch Nguyệt Quý tỉnh dậy thì đã không thấy người đâu cả.
Mợ út nói: “Sáng sớm nay nó đã đi rồi. Lần này trước khi đi còn nói với mợ là sẽ đi lâu một chút.”
Bạch Nguyệt Quý gật đầu, ăn cơm sáng xong liền đi đến trường học.
Còn Chu Dã lúc này đang ngủ trên xe lửa. Biết rằng lần này sẽ phải xa vợ rất lâu mới có thể trở về, làm sao có thể ăn không đủ no?
Cả đêm anh vật lộn ba lần.

Bạn cần đăng nhập để bình luận