Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 219 - Mang Bao Nhiêu Cũng Lấy Hết




Khi anh đến khu vực giao dịch, nhìn thấy người đàn ông bán hàng, anh liền hỏi về xe đạp.
"Anh định mua xe đạp à?" Người đàn ông hỏi.
"Có một người bạn muốn mua, nhờ tôi hỏi giúp."
Người đàn ông không quan tâm là anh hay bạn anh: "Mua xe đạp cần phiếu xe đạp. Còn có bên chỗ tôi loại xe đạp phổ biến nhất ở đây là Đại Kim Lộc, một chiếc có giá một trăm năm mươi đồng."
"Đắt như thế sao?" Chu Dã ngạc nhiên!
Tiền tiết kiệm trong nhà anh chỉ có nhiêu đó, vậy mà một chiếc xe đạp đã tốn một trăm năm mươi đồng!
"Như vậy mà đắt á? Chưa tính đến phiếu xe đạp còn phải tốn một trăm năm mươi đồng nữa đâu." Người đàn ông nói.
"Phiếu xe đạp cũng phải tốn một trăm năm mươi đồng sao?" Chu Dã trợn tròn mắt.
"Đương nhiên rồi, xe đạp bao nhiêu tiền thì phiếu đó cũng đáng bấy nhiêu. Tôi nói với anh biết giá một trăm năm mươi đồng là giá thị trường, giá chợ đen còn cao hơn nữa."
Chu Dã không muốn nói gì nữa, vốn dĩ anh còn nghĩ nếu là một trăm năm mươi đồng, đắt nhất là một trăm bảy, một trăm tám thì anh có thể cắn răng về nhà bàn với vợ xem sao. Kết quả không ngờ lại tốn nhiều tiền như vậy, lấy mạng đi mua sao!
Chu Dã không hỏi thêm nữa, anh cảm thấy kiếm ít tiền cũng không sao, vất vả chút cũng không sao. Số tiền này thật sự quá nhiều, anh không phải là kẻ độc thân, còn có vợ con phải nuôi nữa!
Tối nay có không ít thịt, Chu Dã liền mua khá nhiều hàng, bình thường khi có thịt anh thường chỉ mua thịt để bán.
Cũng theo lệ cũ, sau khi cất giấu những thứ cần mang về nhà, anh xách hai bao thịt trực tiếp xuất phát.
Thịt là mặt hàng bán chạy, khách hàng của anh cũng rất thích.
Anh có hai khách hàng, tuy người đầu tiên vui mừng nhưng cũng không nói gì, chỉ giao tiền rồi nhận hàng.
Người thứ hai sau khi giao dịch xong thì khẽ nói: "Anh, tôi có một người anh em, cậu ấy muốn cùng làm với tôi. Sau này giao hàng, anh có thể lấy cho tôi nhiều hơn một chút không?"
"Anh có thể lấy được bao nhiêu?" Chu Dã hỏi.
"Anh mang bao nhiêu, tôi đều có thể lấy hết!"
Chu Dã gật đầu qua loa, nói: "Nếu có nhiều thì tôi sẽ mang qua, chú ý an toàn!"
"Chuyện đó là tất nhiên rồi."
Hai bên giao dịch thành công liền chia tay nhau.
Chu Dã đến chỗ cũ lấy đồ của mình xuống, kiểm tra lại một lượt không sai mới mang về nhà.
Cho dù chỉ là đi một chuyến nhưng Chu Dã vẫn trở về nhà vào lúc năm giờ sáng.
Nhưng cũng không có cách nào khác, địa điểm giao dịch xa hơn một chút, đây vẫn là do Chu Dã tăng tốc trở về.
Chỉ cần trên đường nghỉ ngơi một chút cũng sẽ chậm trễ, phải năm giờ mới về đến nhà.
Hơn nữa, ngay cả bây giờ là năm giờ, trong thôn đã có một số gia đình có ống khói bốc khói, bởi vì mọi người đang bận rộn đốn củi trong rừng, không phải ai cũng có tốc độ như Chu Dã và Cố Quảng Thu.
Sáng sớm không phải dậy sớm làm bữa sáng rồi mang theo cơm trưa vào rừng làm việc sao?
Vì vậy, Chu Dã không dám đi đường thôn mà đặc biệt vòng một vòng lớn để trở về nhà, cũng lập tức đóng cửa sân lại, vừa đặt vật tư xuống liền thở phào nhẹ nhõm.
Đây đúng là trâu cũng mệt chết rồi.
Khi Bạch Nguyệt Quý thức dậy, trời đã sáng tỏ, chú trâu nhà cô cũng đã làm xong bữa sáng.
Anh đã hấp bánh bao ngô cho Bạch Nguyệt Quý, còn mình thì ăn khoai lang, nhà vẫn còn nhiều khoai lang, phải ăn hết trước đã.
Còn có một bát trứng hấp, đập hai quả trứng vào bát, chỉ cần thêm một chút muối và nước tương, rồi cắt thêm chút hành lá vào, như vậy hương vị hấp ra sẽ rất thơm.
Đây là bữa sáng của họ, còn có một bát nữa cho hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô. Trong bát không có gì thêm, chỉ đơn giản là trứng hấp nhưng cũng là một trong những món ăn yêu thích của hai anh em, mỗi sáng đều nhất định phải ăn.
Tuy nhiên, Đâu Đâu và Đô Đô còn đang ngủ. Tối qua, khoảng ba giờ sáng, chúng dậy đi tiểu một chút rồi uống sữa đêm, sau đó tiếp tục ngủ. Thông thường, chúng có thể ngủ đến bảy tám giờ, đặc biệt là bây giờ trời lạnh, chăn ấm, chúng càng ngủ ngon hơn.
Bạch Nguyệt Quý đánh răng rửa mặt rồi qua ăn sáng, nhưng trước khi ăn, cô được Chu Dã hôn một cái.
Cô liếc nhìn anh, vừa ăn vừa hỏi: "Nhà mình có đủ tiền mua một chiếc xe đạp không?"
Chu Dã sững sốt, nhìn vợ mình, hỏi: "Vợ ơi, sao tự nhiên lại nói chuyện này?"
Anh mới nghĩ đến xe đạp tối qua, hôm nay vợ anh đã nhắc đến rồi, họ có phải là tâm đầu ý hợp không?
"Em thấy anh chạy như vậy cũng quá vất vả. Nếu có một chiếc xe đạp thì chắc sẽ tiện hơn nhiều." Trước đó Bạch Nguyệt Quý đã quên hỏi, nhìn anh đã bận rộn cả đêm mới về sáng sớm hôm nay, cô mới nhớ ra.
Nhà họ ở cuối thôn, chỉ có năm hộ gia đình, cách nhau cũng rất xa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận