1979 Thời Đại Hoàng Kim

Chương 918: Đối thủ cạnh tranh

Chương 918: Đối thủ cạnh tranh
Còn khoảng nửa tháng nữa là đến lễ Giáng Sinh.
Mùa đông ở Los Angeles ôn hòa và nhiều mưa, hôm nay lại lất phất mưa phùn, tí tách gõ lên cửa kính thủy tinh ở đại sảnh tầng một khách sạn. Trần Kỳ ngồi gần cửa sổ, phong cách ăn mặc trông rất bảnh bao, đang uống một ly trà táo tàu.
Hắn không bao giờ dùng ly cốc bên ngoài để uống nước, luôn mang theo ly giữ nhiệt bên người, hơn nữa chiếc ly này nhất định phải do tiểu Mạc bảo quản.
Danh tiếng vang dội, địa vị cao, gánh nặng trong lòng cũng lớn, luôn cảm thấy có người muốn hại trẫm.
Tiểu Mạc ngồi ngay phía sau hắn, nhỏ giọng hỏi: "Kỳ ca, người này lai lịch thế nào?"
"Một phú hào muốn lấn sân sang ngành khác, hắn làm bên xử lý rác thải, rất có thủ đoạn trong kinh doanh, có thể có chút bối cảnh xã hội đen."
"Xã hội đen Mỹ à? Đánh nhau thì phiền phức lắm, đối đầu với đám người Mỹ to con không tiện, bên này lại không cấm súng, hay là ta chuẩn bị trước một lô chai xăng?" Tiểu Mạc trong nháy mắt đã nghĩ đến tình huống xấu nhất.
"Ngươi mong ta chết đấy à? Chúng ta nói chuyện làm ăn, dĩ hòa vi quý," Trần Kỳ mắng.
"Nhưng đánh nhau cũng chẳng sợ, chúng ta cũng đâu phải chưa từng đánh nhau ở Mỹ."
"Người Mỹ đàng hoàng tử tế ai lại đi làm xã hội đen chứ? Đều là dân di cư cả, người này đến từ Florida, cái chỗ rách nát đó toàn dân di cư, nào là Cuba, Jamaica, Honduras..."
Vừa nghe đến Cuba, tiểu Mạc lại lo lắng, đây là anh em xã hội chủ nghĩa mà!
Dĩ nhiên hắn không biết, ban đầu Castro đã cố ý đưa khoảng một trăm năm mươi ngàn người gồm tù nhân tử hình, bệnh nhân tâm thần, dân vô sản lưu manh, kỹ nữ đến Miami, nhà tù ở Cuba cũng vì thế mà trống không.
Cũng giống như đời sau, mọi người khuyến khích ai muốn đi cứ đi.
Trần Kỳ không để ý đến hắn, đợi một lát thì Bob Shay đến trước, sau đó, Wayne Huizenga cũng tới.
Khoảng 50 tuổi, dáng vẻ bình thường, trong mắt lộ ra vẻ tinh anh, bàn tay hắn đầy đặn, đầu ngón tay hơi ngắn, nắm chặt tay Trần Kỳ cười nói: "Trần tiên sinh! Rất hân hạnh được gặp ngươi!"
"Ta cũng vậy!"
Trần Kỳ thầm cau mày, bàn tay đối phương hình như có mồ hôi, cảm giác nắm không được thoải mái lắm. Sau đó, Wayne lại chào hỏi Bob Shay, ba người ngồi xuống lần nữa —— tiểu Mạc quay lưng về phía họ, giả vờ như một vị khách bình thường nhưng lại vểnh tai nghe ngóng.
"Hôm qua ta đến Los Angeles, tối đó có ghé một cửa hàng Tiêu Điểm, cảm giác rất tốt. Ta đã khảo sát mấy công ty trong khu vực, chỉ có các ngươi làm tốt nhất. Ta nói chuyện rất thẳng thắn, ta dự định tiến vào thị trường bán lẻ băng hình, xây dựng một thương hiệu chuỗi cửa hàng bao phủ toàn quốc."
"Ý của ngươi là muốn thu mua Tiêu Điểm?" Bob Shay nói.
"Nếu như có thể!"
"Rất xin lỗi, tình hình kinh doanh của chúng tôi rất tốt, lợi nhuận ổn định, đã có kế hoạch phát triển hoàn chỉnh, và không có ý định bán."
"Ta biết chuyện này rất khó, nhưng chúng ta cũng nên nói chuyện một chút. Ta có rất nhiều ý tưởng về thị trường này, nể tình ta đã bay ngàn dặm xa xôi tới đây, các ngươi không ngại nghe một chút chứ?" Wayne cười nói.
"..."
Trần Kỳ húp trà sùm sụp, không nói gì, Bob Shay nói: "Mời nói!"
"Năm nay các ngươi bắt đầu nhượng quyền kinh doanh, đó là một bước đi tuyệt vời! Theo ta biết, hiện tại các ngươi có 25 cửa hàng trực thuộc và 36 cửa hàng nhượng quyền, tổng cộng 61 cửa hàng, quá chậm!"
Wayne đưa ra đánh giá như vậy, ngay sau đó liền thao thao bất tuyệt kể về con đường kinh doanh của bản thân: "Năm 1968, ta và cha mượn 5000 đô la Mỹ, mua một chiếc xe tải cũ, thành lập công ty xử lý rác thải.
Đến năm 1972 khi công ty lên sàn, ta đã thu mua 133 công ty nhỏ, đến năm 1983 ta thu mua thêm 300 công ty nữa, trở thành công ty xử lý rác thải lớn nhất toàn nước Mỹ, giá trị thị trường đạt tới một tỷ đô la Mỹ!
Các ngươi có biết ta làm thế nào để đạt được điều đó không?"
"Khụ khụ!"
Trần Kỳ che giấu nụ cười, bờ vai hơi rung lên, hoàn toàn không bị lay động bởi bản lý lịch cuộc đời trông có vẻ rất lợi hại này. Bob Shay lại nghe rất nhập tâm, hỏi: "Ngươi đã làm thế nào vậy?"
Wayne tiếp tục thao thao bất tuyệt, còn Trần Kỳ lại đang lơ đãng.
Tình huống này rất quen thuộc! Chiêu này gọi là kể chuyện xưa.
Ở xã hội mấy chục năm sau, mỗi ngày có vô số công ty ra đời, vô số công ty chết đi, mọi người đều lăn lộn trong làn sóng tư bản và chính sách. Khởi nghiệp, khai phá, thu mua, huy động vốn, phá sản... không còn là những từ ngữ xa lạ.
Đời trước Trần Kỳ từng khởi nghiệp, cũng đã trải qua chuyện tương tự.
Bên bị thu mua mà tích cực, hắn sẽ phải kể chuyện xưa, vì sao mình khởi nghiệp, lựa chọn hạng mục này, bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, nhớ tới bà nội của mình vân vân, để lay động nhà đầu tư.
Bên đi thu mua mà tích cực, hắn cũng phải kể chuyện xưa, mô tả kế hoạch sẽ thành công như thế nào, để lay động người bị thu mua.
Cách nói chuyện vừa rồi của Wayne là một bài bản tiêu chuẩn, kể câu chuyện về việc hắn trước kia làm xử lý rác thải, làm thế nào để lập nghiệp phát triển... Thực ra rất đơn giản, Trần Kỳ không cần nghe cũng hiểu, bản chất của người này chính là: Vay tiền để thu mua, thống nhất kinh doanh.
Bởi vì xử lý rác thải là nhu cầu thường ngày, có dòng tiền ổn định, đây là tài sản thế chấp chất lượng tốt.
Wayne dùng nó để thế chấp, sử dụng đòn bẩy gấp 3-5 lần, ví dụ như dòng tiền một năm của hắn là một triệu, thì có thể vay được ba đến năm triệu. Hắn dùng tiền vay được để đi thu mua các công ty nhỏ khác, rồi lại dùng tiền kiếm được từ những công ty này để trả nợ.
Hắn làm Blockbuster cũng giống vậy, trước tiên thế chấp vay tiền, rồi thu mua, lại vay tiếp, lại thu mua, nhanh chóng khuếch trương. Đồng thời thống nhất kinh doanh, tạo hiệu ứng thương hiệu, quản lý số liệu hóa, hạ thấp chi phí vân vân...
Điều kiện tiên quyết cho phương pháp thao tác này là: Cả xử lý rác thải và băng hình đều có dòng tiền cực kỳ ổn định.
Thị trường băng hình ở Mỹ còn có thể hái ra tiền trong vài chục năm nữa, sau năm 2000 thì chuyển thành DVD, tiếp tục hái ra tiền. Đây là một thị trường cực kỳ ổn định và lâu dài, cho đến khi streaming phá vỡ cục diện.
Cho nên Tiêu Điểm mới dám làm nhượng quyền, còn thu phí gia nhập cao như vậy. Cái này so với đa cấp thì có lương tâm hơn nhiều, thật sự có thể kiếm tiền.
Giờ phút này, Wayne thao thao bất tuyệt đến khô cả miệng, Bob Shay nghe thì mắt sáng rỡ, nhưng hắn không thể tự quyết định, liền nhìn về phía Trần Kỳ. Trần Kỳ suy nghĩ một chút, nói: "Wayne tiên sinh, ngươi thật sự có thủ đoạn kinh doanh siêu hạng, ta rất khâm phục.
Nhưng rất xin lỗi, chúng tôi không có ý định bán, nếu như ngươi muốn đầu tư, chúng ta có thể bàn bạc một chút."
"Nói cụ thể xem!"
Wayne có chút không vui, uổng phí bao nhiêu nước bọt như vậy.
"Ngươi có thể trở thành một cổ đông, tức là ta, Bob, và ngươi, ba người cùng làm chủ, nhưng ta phải đảm bảo có nhiều cổ phần nhất và quyền quyết định phương hướng kinh doanh!"
"Xem ra ngươi rất tự tin! Nhưng đối với ta mà nói, điều này không phù hợp với cách làm trước giờ của ta, ta không thích đầu tư, ta chỉ thích thu mua hoàn toàn. Ngươi rất có đầu óc, nhưng quá chậm, nếu để ta lèo lái, ba năm!"
Wayne giơ tay ra hiệu, nói: "Ba năm ta có thể mở rộng lên 1000 cửa hàng!"
Hắn không hề chém gió, thật sự đã đưa Blockbuster lên 1000 cửa hàng trong vòng ba năm.
Trần Kỳ im lặng không nói, dường như đang suy nghĩ, Bob Shay không quyết định được, chỉ biết lo lắng. Một lát sau, Trần Kỳ chậm rãi mở miệng: "Nếu ngươi thu mua, ngươi sẽ đưa ra mức giá nào?"
"80 triệu!"
Wayne đưa ra một cái giá cao, nói: "Hai bên chúng ta tiếp tục hợp tác, phim điện ảnh ngươi sản xuất phải ưu tiên cho chúng tôi, ta cũng đảm bảo sẽ ưu tiên quảng bá phim của ngươi."
"Vẫn là rất xin lỗi, chúng tôi sẽ không bán."
"Người trẻ tuổi, đừng quá tham lam không biết điểm dừng!"
Wayne sa sầm mặt, khó chịu nói: "Thành tích kinh doanh của Tiêu Điểm đúng là rất tuyệt, nhưng kênh phát hành tác dụng cũng không lớn, chủ yếu dựa vào nguồn phim độc quyền từ ngươi. Các ngươi phát hành đến các khu vực khác, nhiều lắm cũng chỉ nhận được 40%.
Ngươi bán Tiêu Điểm cho ta, ngươi trở thành bên sản xuất, chúng ta hợp tác, ta chia cho ngươi 35% thì ngươi không hề thua thiệt. Khi Tiêu Điểm mở rộng, tổng lợi nhuận sẽ ngày càng lớn, ta khuyên ngươi nên suy nghĩ thêm!"
"Wayne tiên sinh!"
Trần Kỳ cười một tiếng, nói: "Tiêu Điểm có hai cổ đông là công ty New Line của Bob và công ty Đông Phương của ta. Công ty Đông Phương có quyền khống chế tuyệt đối cổ phần, mà công ty Đông Phương không phải của riêng cá nhân ta.
Cho dù ta đồng ý, trong nước cũng có thể không đồng ý. Dĩ nhiên bây giờ là ta không đồng ý, ý của ta là điều kiện của ngươi không đủ hấp dẫn ta, vụ làm ăn này không thành được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận