1979 Thời Đại Hoàng Kim

Chương 150 quên nguồn mất gốc vật (hôm nay là canh tư)

Chương 150: Kẻ quên nguồn quên gốc (hôm nay là canh tư)
"..."
Vấn đề vừa được đặt ra, những người trên đài nhìn nhau, không biết trả lời thế nào.
Nhân viên công tác đi cùng phía quan phương có kinh nghiệm phong phú, lúc này cầm ống nói lên, cười nói: "Sự phồn hoa của Hồng Kông đã quá rõ ràng, có thể phát triển nhanh chóng đến trình độ này trong vòng hai mươi năm là không thể tách rời sự cố gắng phấn đấu của người dân cảng, bây giờ quan hệ hai nơi ngày càng được tăng cường, hy vọng có thể có nhiều hợp tác hơn về mặt kinh tế thương mại."
Vị phóng viên phía dưới cũng không nể mặt, hỏi tiếp: "Vậy ngươi cảm thấy Hồng Kông có được cảnh tượng hôm nay là do nguyên nhân gì?"
"Ta vừa nói rồi, điều này không thể tách rời sự phấn đấu của chính người dân cảng."
"Ngoài ra thì sao?"
"Dĩ nhiên cũng có sự thay đổi của hoàn cảnh quốc tế, mở cửa kinh tế thương mại, Hồng Kông có cơ sở công nghiệp của bản thân, phải tăng cường mua bán xuất khẩu."
"Vậy ngươi không cảm thấy còn có nhân tố chế độ sao?"
Nhân viên quan phương nhíu mày, bọn họ có nhiều cơ hội ra nước ngoài, phóng viên bên ngoài đặc biệt thích hỏi các vấn đề chính trị, ví dụ như lũ lụt à, thể chế à, gặp phải tình huống này, thường thường sẽ nói vài câu khách sáo cho đúng, hoặc là ngắt lời bỏ dở.
Nhưng bọn họ không phải phía chủ nhà, không tiện tự ý quyết định, bèn ám chỉ Phó Kỳ.
Phó Kỳ cũng có kinh nghiệm, đang định mở miệng thì chợt có một giọng nói chen vào: "Hồng Kông xác thực rất phồn hoa, khiến ta được mở rộng tầm mắt..."
Hả?
Hắn nghiêng đầu, chỉ thấy Trần Kỳ chẳng biết từ lúc nào đã cầm ống nói lên, chậm rãi nói: "Hôm qua sau khi chúng ta vào ở khách sạn, buổi tối ta có ra ngoài dạo một chút, muốn ăn gì đó, tiện vào một quán nhỏ, thấy một tô mì mà giá tới mười đồng tiền, sợ quá phải lui ra.
Ở đại lục, một bát mì dương xuân giá 8 xu, thêm đồ ăn thêm thịt là 2 hào, ta thật sự rất muốn nếm thử cái bát kia gọi là gì nhỉ... À, mì lòng!
Tiếc rằng ví tiền eo hẹp, không ăn nổi.
Ta chỉ nghĩ điều kiện vật chất ở Hồng Kông xác thực phong phú đa dạng, hơn chúng ta rất nhiều."
Như vậy không tự nhiên đâu!
Phóng viên phản ứng trong một giây, cái tên đại lục này đang nói móc hả? Lập tức phản bác: "Thu nhập trung bình hàng tháng của một gia đình ở Hồng Kông đã là 3 ngàn đồng, nghe nói các ngươi một tháng mới được mấy chục đồng?"
"Đúng vậy a đúng vậy a, chúng ta thu nhập thấp, con cái lại đông, có gia đình chỉ dựa vào thu nhập của một mình người cha mà phải nuôi sống năm người, thật không dễ dàng.
Cũng may vật giá xem như rẻ, bánh quẩy bốn xu một cái, nặng nửa lạng, gà mái già 1 đồng 3 một cân, cua đồng Trung Quốc 7 hào một cân, khám bệnh đi học cũng không tốn mấy tiền, chỉ là nhà cửa kém một chút... Ai, đúng rồi!"
Trần Kỳ nhoài người về phía trước, hỏi phóng viên phía dưới: "Ta nghe nói giá nhà của các ngươi mỗi thước vuông (ước chừng 0.09 mét vuông) là 1000 đồng, một căn nhà 400 thước vuông muốn ba trăm ngàn, dựa theo tiêu chuẩn thu nhập ngươi nói, ta tính thử xem, ai nha, ngươi muốn mua căn nhà nhỏ cũng phải nhịn ăn nhịn uống 8, 9 năm mới được a!
Chúng ta thì càng kém hơn, hoàn cảnh đơn sơ, thường thì mấy miệng ăn chen chúc trong một phòng, cũng may không cần mua, đơn vị phân cho, chỉ cần trả chút tiền thuê là được. Giống như nhà cha mẹ ta, khoảng hơn 200 thước vuông, mỗi tháng đóng 2 đồng 5 hào.
Nhìn tuổi ngươi cũng không lớn lắm, lúc nào mua nhà được a?"
Phụt!
Những người trên đài đồng loạt cúi đầu, che miệng, sợ không nhịn được mà cười phá lên.
Phó Kỳ không kiêng dè, trực tiếp bật cười thành tiếng.
Mặt phóng viên lúc đỏ lúc trắng, vẫn là câu nói đó, sự thật mất lòng! Hắn xác thực không mua nổi nhà, bề ngoài làm phóng viên công việc bảnh bao, kỳ thực mỗi tháng phải bỏ ra tiền thuê phòng đắt đỏ.
Hắn sớm đã quên mất ban đầu mình hỏi về vấn đề chế độ.
Loại tình huống này, không nhất thiết phải trả lời câu hỏi, đừng đi theo nhịp điệu của đối phương, cứ trực tiếp làm tới là xong.
Mà các phóng viên báo nhỏ khác vừa thấy, tên đại lục này quá kiêu ngạo, nhất thời đồng cừu địch hi.
Một nữ phóng viên nói: "Vật giá cũng không thể đại biểu cho cái gì, đây là hiện tượng tất nhiên khi kinh tế phồn vinh đến một trình độ nhất định, chúng ta còn có văn minh hiện đại và chế độ tương xứng đi kèm."
"Ta không cảm thấy một nơi mãi đến thập niên 70 mới phế trừ 《 Đại Thanh luật 》 lại có văn minh hiện đại. Các ngươi mãi 9 năm trước mới cấm chỉ việc cưới vợ lẽ, ta thấy ngươi cũng là phụ nữ, không đồng cảm với người yếu thế, bản thân còn dương dương đắc ý, không hiểu nổi trong đầu ngươi chứa cái gì?"
Trong lúc nhất thời, thiệt chiến bầy tặc!
Qua lại mấy lượt, một phóng viên lớn tuổi đứng dậy, trông có vẻ tư lịch khá sâu, thong dong bình tĩnh nói: "Trần tiên sinh miệng lưỡi kinh người, tại hạ bội phục, nhưng ngươi dù có ba hoa chích chòe thế nào đi nữa, cũng không thể né tránh được vấn đề thực tế.
Hồng Kông có được ngày hôm nay là thành quả tổng hợp của nhiều nhân tố: sự phấn đấu của toàn thể thị dân Hồng Kông, sự chống đỡ của chính phủ, mở cửa thương mại quốc tế. Kinh tế chúng ta phồn vinh, xã hội đi lên, chế độ tiên tiến, đây là sự thật khách quan."
"..."
Trần Kỳ im lặng mấy giây, rồi lại mở miệng nói: "Ta nghe nói Hồng Kông rất thiếu tài nguyên nước ngọt, thập niên 60 đã xảy ra một trận đại hạn trăm năm, chính phủ Hồng Kông hạn chế cung cấp nước cho các ngươi, cứ 4 ngày mới cấp nước một lần, mỗi lần cấp nước 4 giờ, toàn cảng ba triệu năm trăm ngàn người rơi vào cảnh khốn cùng, vì tranh cướp nước mà ngày nào cũng đánh nhau.
Là Tổng thương hội Trung Hoa của các ngươi, cùng chín công hội ở cảng đã liên danh cầu viện đại lục, chúng ta trong tình huống khó khăn như vậy, đã chi ra ba mươi tám triệu, xây dựng công trình cấp nước Đông Thâm, dẫn nước sông Đông Giang cho các ngươi uống.
Lúc ấy đã huy động đội quân vạn người, vai khiêng gánh vác, vượt qua muôn vàn khó khăn, chỉ một năm đã dẫn nước về được..."
"Đó là chúng ta bỏ tiền ra mua, chúng ta có trả tiền nước mà!" Đối phương cướp lời.
"Ồ? Chính chúng ta còn không có đủ nước sạch để uống, chính chúng ta cũng thiếu nước, vậy mà cũng phải đảm bảo cung cấp nước cho các ngươi, sao các ngươi không bỏ tiền đi mua của nước Anh?
Còn nữa à, Thâm Quyến có cái Văn Cẩm Độ, chuyên cung ứng nông sản tươi sống cho Hồng Kông, nông dân đẩy xe ba gác, gánh quang gánh, đưa gà sống vịt sống đến đây, đưa mấy chục năm rồi, sao các ngươi không đưa tin?
Bao gồm cả cuộc đối thoại hôm nay của chúng ta, các ngươi có dám đăng báo không?"
Trần Kỳ ngả người ra sau một chút, vắt chân lên: "Vị phóng viên này, ta không biết ngươi, nhưng người Trung Quốc có câu tục ngữ, ăn cháo đá bát... nói chính là loại vật như ngươi!"
Cạch cạch cạch!
Vị phóng viên kia bị mắng đến mức lùi lại mấy bước, ôm ngực, mặt đỏ bừng, có lẽ có vấn đề về tim mạch, lần này tức đến phát bệnh. Hắn chỉ tay lên đài, còn muốn phản kích, nhưng một lời cũng không nói ra được.
Những người khác thì sắc mặt xám ngoét, lập tức tan tác.
Lời lẽ của Trần Kỳ chữ nào chữ nấy như dao đâm, thẳng vào tim đen của bọn họ, mà cuộc đối thoại hôm nay, bọn họ có dám đăng lên không? Không dám à!
Giống như công trình cấp nước Đông Thâm, 70%-80% lượng nước Hồng Kông sử dụng đều dựa vào nó, nhưng truyền thông đã đưa tin mấy lần? Thứ nhất, chính phủ Hồng Kông cấm tuyên truyền những nội dung này. Thứ hai, người ta cảm thấy mình bỏ tiền ra thì đại lục phải làm thế.
"Phát khùng rồi a!"
Hùng Hân Hân trên đài toàn thân run rẩy, buột miệng một câu chửi thề tiếng Quảng Tây.
Ánh mắt Kế Xuân Hoa nhìn về phía Kỳ ca càng thêm thâm tình.
Lý Liên Kiệt, Vu Hải và những người khác tâm trạng vô cùng phức tạp, bọn họ thường ra nước ngoài biểu diễn, đến hải ngoại ai nấy đều cẩn thận dè dặt, nội tâm cũng rất tự ti, như thể sợ để lại ấn tượng xấu cho bạn bè quốc tế.
Cho nên bọn họ vừa kinh ngạc không thôi trước màn đối đáp này của Trần Kỳ, đồng thời trong lòng lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ: Thật con mẹ nó thống khoái a! Ai ngu đâu mà không nhìn ra truyền thông Hồng Kông cố ý gây sự, kỳ thị người trong nước chứ? Đúng là nên mắng bọn họ như vậy!
Cung Tuyết thì mắt không chớp nhìn chằm chằm vào gò má hắn, chợt cảm thấy tự hào về người đó, thằng em trai hư hỏng này bình thường không đứng đắn, nhưng trong lòng lại có khí phách, thỉnh thoảng bộc lộ ra lại giống như một đấng nam nhi thực thụ.
"Ha ha ha!"
Phó Kỳ cũng thiếu chút nữa là vỗ tay cổ vũ: Có người nối nghiệp rồi, có người nối nghiệp rồi!
Ông Hứa cũng vui vẻ nói: "Tiểu tử này không tệ nha, thảo nào ngươi coi trọng nó như vậy!"
Nhưng bọn họ nhìn thấy vẻ mặt như gặp quỷ của nhân viên quan phương, vẫn là lấy hoạt động làm trọng, tạm thời đứng ra hòa giải: "Các vị phóng viên bằng hữu, còn ai muốn đặt câu hỏi nữa không?"
"..."
Yên lặng như tờ.
Không còn ai kêu gào gây sự nữa, chỉ có vài phóng viên không chịu nổi sự "nhục nhã" này nên bỏ đi thẳng, nhưng hơn nửa vẫn ở lại, "tôn nghiêm" làm sao quan trọng bằng tin tức được?
"Tốt, chúng ta tiến vào phần tiếp theo!"
"Chúng ta đã đặc biệt mời hai vị sư phụ Hồng Kông, đồng đạo trong giới võ thuật, đến để tỉ thí vài chiêu, xin mời Liêu sư phụ, La sư phụ!"
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận