1979 Thời Đại Hoàng Kim

Chương 677 nhất người thắng lớn

Hội trường vang lên tiếng nhạc sôi động, một vị lão tiền bối người Đài Loan bản địa, đức cao vọng trọng, xuất hiện trên sân khấu, mái tóc bạc trắng, nhìn qua là biết kiểu nhân vật từng đóng phim ở bến Thượng Hải – mà bên Hồng Kông thì chẳng ai nhận ra.
Hắn với tư cách khách mời trao giải lại phát biểu một tràng dài dòng, rồi mới nói: "Để chúng ta cùng xem danh sách đề cử cho hạng mục Phim điện ảnh xuất sắc nhất —— "
"《 Hương Cảng Kỳ Binh 》!"
"《 phong tủ người tới 》!"
"《 công bộc 》!"
"《 Đáp Thác Xa 》!"
"《 nhỏ đào phạm 》!"
"《 ngọc khanh tẩu 》!"
Các hạng mục giải thưởng khác đều có ba đề cử, riêng Phim điện ảnh xuất sắc nhất lại có đến sáu đề cử.
Trang Trừng dùng ánh mắt tìm kiếm Vương Ứng Tường, đúng lúc Vương Ứng Tường cũng đang nhìn hắn, ánh mắt hai người chạm nhau, Vương Ứng Tường làm một động tác nhún vai, tỏ ý bản thân cũng không rõ lắm giải thưởng được phân chia ra sao.
Chậc!
Trang Trừng căng thẳng xoa nắn ngón trỏ trái, cầu nguyện có thể giành được một giải thưởng lớn, để thêm phần vẻ vang, sau này hiệu quả mới tốt đẹp được. Mà hắn đã chi mấy trăm ngàn đô la Hồng Kông cho chi phí quan hệ công chúng, làm cho Cục Thông tin và các chuyên gia phải chóng mặt, chưa từng thấy người Hồng Kông nào lại coi trọng Giải Kim Mã đến thế.
Cuối cùng, lão tiền bối run rẩy mở phong bì, liếc nhìn rồi đọc nhỏ:
"Bộ phim đoạt giải Phim điện ảnh xuất sắc nhất là, 《 Đáp Thác Xa 》!"
"Rào rào rào!"
Tiếng vỗ tay vang lên ngay tức khắc, Diệp Đồng và mấy người khác lập tức đứng dậy, ôm Trang Trừng chúc mừng. Trang Trừng lại ôm và bắt tay với Tôn Việt, Tô Nhuế cùng những người khác, nán lại khoảng mười mấy giây mới bước ra khỏi chỗ ngồi.
Ánh mắt của cả hội trường đều đổ dồn về vị tân quý này của giới điện ảnh.
Vẫn chưa tới 30 tuổi, đã sản xuất 《 Mối Tình Bảy Ngày 》, 《 một phòng hai vợ 》, 《 Đáp Thác Xa 》, 《 Cương thi Tiên Sinh 》 bốn bộ phim, muốn doanh thu phòng vé có doanh thu phòng vé, muốn danh tiếng có danh tiếng. Hắn từng học đại học, là người có học thức đàng hoàng, phong thái nhã nhặn, kín đáo, tài hoa hơn người.
Ở Đài Loan thì không nói làm gì, nhưng người Hồng Kông nhìn hắn, luôn bất giác cảm nhận được bóng dáng của một người khác, bởi vì mọi phương diện đều rất tương đồng. Báo chí phái hữu đang ra sức lăng xê Trang Trừng, tung hô là "Hồng Kông chi tú", tin rằng nhất định có thể xử lý được cái tên thuộc phái tả kia!
"Oa!"
"Ông chủ thật là giỏi!"
Lý Lệ Trân và hai người nữa vỗ tay thật mạnh, cũng cảm thấy vinh dự lây, 《 Đáp Thác Xa 》 có 12 hạng mục đề cử, giành được 6 giải thưởng, là người thắng lớn nhất tối nay.
"Xin cảm ơn! Xin cảm ơn Giải Kim Mã, xin cảm ơn ban tổ chức và ban giám khảo!"
Trang Trừng một lần nữa nhận lấy cúp, đứng trên sân khấu vô cùng kích động.
Giờ phút này hắn rất muốn bộc lộ điều gì đó, thậm chí hô vài câu khẩu hiệu, nhưng bây giờ không phải là thời điểm thích hợp. Nếu thật sự làm vậy, nhóm người của mình chắc chắn không thể rời khỏi đảo Đài Loan – hắn gần đây đã cố ý đọc một số sách, về những nơi như 'cặn bã động', 'bạch công quán', những thủ đoạn tàn khốc của đám đặc vụ đó khiến người ta không rét mà run.
Vì vậy, hắn cố gắng hết sức để ổn định tâm trạng, cười nói: "Không ngờ lại có thể một lần nữa đứng trên sân khấu này, thực ra sau khi ta quyết định xong kịch bản và nguồn vốn cho 《 Đáp Thác Xa 》, liền giao toàn quyền cho những người bạn ở Đài Loan thực hiện.
Ta tin tưởng vào trình độ của bọn họ, và bọn họ cũng không khiến mọi người thất vọng, đã mang đến một tác phẩm rất hay, xin cảm ơn bọn họ!
Nền công nghiệp điện ảnh của hai nơi chúng ta luôn thân mật khăng khít, Việt ngữ phiến cũng tốt mà quốc ngữ phiến cũng tốt, không cần phải cố chấp vào một loại hình nào cả, có kịch bản hay là có thể quay. Ta cảm thấy mô hình của 《 Đáp Thác Xa 》 có thể được vận dụng nhiều hơn, để sản xuất ra nhiều tác phẩm điện ảnh hay hơn nữa, xin cảm ơn!"
Chà!
Ngay tại hội trường có rất nhiều chuyên gia cùng các nhân vật bán chính thức, nghe những lời này quả thực quá dễ chịu.
Đài Loan vẫn luôn muốn xây dựng mô hình "Hồng Kông đầu tư + Sản xuất tại bản địa", đáng tiếc là không mấy thành công. Trang Trừng giống như một chiếc gậy gãi ngứa tự động, gãi chỗ nào cũng vừa đúng chỗ ngứa.
"Rào rào rào!"
Trang Trừng bước xuống sân khấu, mỗi tay cầm một bức tượng vàng Giải Kim Mã, là người nổi bật nhất toàn trường.
Thực ra hắn có thể giành được giải Phim điện ảnh xuất sắc nhất, ngoài yếu tố quan hệ công chúng, còn có nhân tố thay đổi của thế giới tuyến.
Đài Loan có rất nhiều lính già, bọn họ sống trong các quyến thôn, không tự xem mình là người Đài Loan, trong khi dân bản địa lại coi bọn họ là người ngoài tỉnh. Ở đó có mâu thuẫn xã hội, có nỗi nhớ quê hương da diết, có sự biến thiên của thời đại... Đây là một đề tài điện ảnh rất có giá trị nghệ thuật.
Nhưng trước kia Đài Loan quản lý rất nghiêm ngặt, chỉ cho phép quay phim về những khía cạnh tích cực của đời sống lính già, không cho phép đề cập đến mặt trái.
Đầu thập niên 80, khi môi trường xã hội được nới lỏng, đã xuất hiện một số bộ phim thể hiện hoàn cảnh khó khăn của cộng đồng lính già, mà bộ phim khởi đầu cho trào lưu này chính là 《 Đáp Thác Xa 》.
Trong lịch sử, 《 Đáp Thác Xa 》 được trình chiếu vào năm ngoái, sau đó phía Đài Loan đã ăn theo, cũng quay một bộ phim đề tài lính già là 《 lão Mạc cái thứ hai mùa xuân 》. Tương tự, phim đó cũng do Tôn Việt đóng vai chính, Tô Nhuế hát ca khúc chủ đề, ngay cả biên kịch cũng là người trong ê-kíp của 《 Đáp Thác Xa 》.
《 lão Mạc cái thứ hai mùa xuân 》 vốn là bộ phim đoạt giải Phim điện ảnh xuất sắc nhất tại Giải Kim Mã năm nay. Nhưng bây giờ 《 Đáp Thác Xa 》 ra mắt muộn một năm, trào lưu phim về lính già cũng bị trì hoãn một năm, nên 《 lão Mạc cái thứ hai mùa xuân 》 vẫn chưa xuất hiện.
Trang Trừng không phải người xuyên việt, nên không rõ những khúc mắc phức tạp này. Với 6 chiếc cúp trong tay, nhiệm vụ đã hoàn thành, kế tiếp là phải ung dung rời khỏi đảo Đài Loan, trở về càng sớm càng tốt.
...
Giải Kim Mã khép lại bằng tiết mục ca múa cuối cùng, việc phân chia giải thưởng rất ổn thỏa.
Trang Trừng chỉ ước gì có thể bay về ngay trong đêm, nhưng đáng tiếc là không thể, Vương Ứng Tường giữ hắn lại để tổ chức tiệc mừng công mấy chục bàn. Ngày thứ hai còn phải gặp các quan chức Cục Thông tin và các chuyên gia, trả lời phỏng vấn của truyền thông, vân vân.
Hắn không phải đạo diễn, cũng không phải ngôi sao, nhưng với tư cách là ông chủ công ty lại vô cùng nổi tiếng.
Trang Trừng tỏ ra rất phấn khích: "Đài Loan là đối tác tốt nhất của phim Hồng Kông, hiện tại sẽ không thay đổi! Tương lai cũng sẽ không thay đổi! Ta hy vọng hai nơi sẽ hợp tác nhiều hơn nữa, ta sẵn lòng đầu tư quay quốc ngữ phiến, quốc ngữ phiến rất tuyệt vời!"
"Lâm Thanh Hà, Hồ Nhân Mộng, Trương Ngải Gia cũng là những diễn viên vô cùng xuất sắc!"
"Đại lục thì không được, điều kiện bên đó quá tệ. Hồng Kông trở về cũng không có vấn đề gì, chẳng phải đã nói là năm mươi năm không thay đổi sao? Chúng ta vẫn sẽ hợp tác với Đài Loan như cũ, ta rất thích không khí nơi này, đến đây thêm vài lần nữa thì ta cũng xem như là nửa người Đài Loan rồi."
"Có thể cưới một người vợ Đài Loan nhỉ, ngươi có giới thiệu ai không?"
Dỗ cho giới truyền thông Đài Loan vui như mở cờ trong bụng, đại gia bánh ít đi bánh quy lại, không tiếc lời hay ý đẹp tung hô lẫn nhau. Cùng lúc đó, báo chí Hồng Kông cũng đưa tin về thịnh huống của Giải Kim Mã, ừm, đúng là thịnh huống.
"Giải Kim Mã hạ màn, 《 Đáp Thác Xa 》 giành 6/12 đề cử, trở thành người thắng lớn nhất!"
"《 Đáp Thác Xa 》 dấy lên trào lưu phim về lính già, tại Đài Loan đã có nhiều bộ phim cùng đề tài lên kế hoạch quay!"
"《 Đáp Thác Xa 》 là hình mẫu tốt nhất cho sự hợp tác giữa hai nơi, còn lo gì điện ảnh Đài Loan không khởi sắc?"
"Trang Trừng tự xưng là nửa người Đài Loan, tuyên bố dù Hồng Kông có trở về cũng không sợ đại lục!"
Nhân sức nóng của Giải Kim Mã, bộ phim 《 Đáp Thác Xa 》 vốn đã được chiếu lại vài lần trong nửa năm qua, nay lại được tái chiếu một lần nữa. Mỗi lần chiếu lại đều thật sự có khán giả đến xem, dường như xem mãi không chán, doanh thu phòng vé cũng tiệm cận cột mốc một trăm triệu Tân Đài tệ.
Tóm lại, Trang Trừng dốc hết chút sức lực cuối cùng, lá mặt lá trái với các nhân sĩ thuộc nhiều phe phái khác nhau, lại phải ở lại Đài Loan thêm một ngày nữa.
Ngày thứ hai, tại sân bay.
Một nhóm bạn bè bao gồm cả Vương Ứng Tường đã đến tiễn, Vương Ứng Tường vẫn như cũ khoác vai hắn, lưu luyến không rời: "Huynh đệ chúng ta, không chỉ vì bàn công việc đâu, muốn tới thì cứ tới. Bất kể lúc nào ngươi tới Đài Bắc, cứ tìm chúng ta là được, có rượu có thịt có nữ nhân."
"Đúng vậy, đúng vậy! Đài Loan có nhiều cảnh đẹp thú vị lắm, ngươi có rảnh thì ở lại thêm vài ngày, chúng ta đi Đài Nam, Đài Đông dạo một vòng!"
"Hoặc là chúng ta hẹn một thời gian nào đó, cùng đi Macao tiêu sái!"
Những người khác cũng rối rít hưởng ứng, Trang Trừng chợt cảm nhận được tâm trạng của kiểu "cảnh sát đi nằm vùng trong băng đảng mà thiếu chút nữa thì thành lão đại", trong lòng vô cùng phức tạp, cố nặn ra nụ cười nói: "Macao thì nhằm nhò gì, có gan thì cùng đi nước Mỹ tiêu sái! Các ngươi có rảnh thì tới Hồng Kông, ta cũng sẽ tiếp đãi các ngươi thật tốt một phen!"
"Được rồi, được rồi, lên máy bay đi!"
Trang Trừng vẫy tay chào tạm biệt mọi người, đi qua cửa kiểm tra an ninh, lên máy bay. Cho đến khoảnh khắc máy bay cất cánh rời khỏi mặt đất, trái tim treo lơ lửng của hắn cuối cùng cũng hạ xuống được.
Vỏn vẹn mấy ngày qua mà cảm giác thật dài đằng đẵng, bây giờ nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, kế tiếp tính mạng của bản thân mới là quan trọng nhất... À phải rồi! Hắn nhìn sang ba nữ diễn viên kia, tính mạng của các nàng cũng phải được đảm bảo an toàn, không thể để chuyến đi này thành công cốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận