1979 Thời Đại Hoàng Kim

Chương 69 cái gì gọi là phim tình cảm vai nữ chính a

Chương 69: Cái gì gọi là nữ chính phim tình cảm Phòng tắm nước nóng của Xưởng phim Bắc Kinh không phải ngày nào cũng có nước, muốn tắm phải chọn ngày.
Hôm nay có nước nóng.
Ngay đêm đó, Cung Tuyết tắm xong trở về, khoác áo khoác bộ đội run lẩy bẩy chạy vào phòng, trước tiên ôm lấy lò sưởi cho ấm một hồi. Nàng ở kinh thành nhiều năm nhưng vẫn chưa thích ứng được với mùa đông, vừa rét vừa lạnh.
Đợi cơ thể ấm lại, nàng mới chải tóc, đứng trước gương, nhìn chăm chú, miệng hơi cười.
Một lát sau, mắt bắt đầu mỏi, lại một lát sau, nước mắt không tự chủ được chảy xuống, nhưng khóe miệng vẫn luôn cười, trong đầu luôn vang vọng giọng nói của Trần Kỳ:
"Ngươi mở mắt không chớp, lâu sẽ chảy nước mắt, cái này gọi là ngoại công. Đồng thời ngươi ấp ủ trong lòng, hồi tưởng tâm trạng đêm đó, để mình chậm rãi khóc lên, cái này gọi là nội công.
Làm diễn viên phải có đặc chất của bản thân, ngươi có thể bắt đầu từ khóc hí, trở thành nữ diễn viên khóc đẹp nhất toàn Trung Quốc. Không phải kiểu khóc nước mắt nước mũi tèm lem, mà là từng giọt rõ ràng, như trân châu rơi xuống, nhưng nét mặt ngươi đừng bi thương, phải cười, cười ra nước mắt...
Còn hai ngày nữa, đủ để ngươi luyện tập."
Nếu Cung Tuyết từng xem phim Quỳnh Dao, nàng sẽ biết kiểu khóc này là trang bị cơ bản của mỗi một vai nữ chính. Nữ chính Quỳnh Dao, tam quan có thể không đứng đắn, diễn xuất có thể gào thét, nhưng nhất định phải khóc cho đẹp!
Trần Kỳ vẫn luôn dạy nàng diễn xuất kiểu ngôi sao, không dạy nàng diễn xuất kiểu diễn viên.
Diễn xuất kiểu ngôi sao rất tốt, đẹp mắt, nhanh thành công, khán giả thích, cũng có thể đoạt giải...
"Không!"
Cung Tuyết luyện nửa ngày, cơ mặt cũng co rút lại, nàng vuốt mặt nghỉ ngơi một hồi, rồi lại tiếp tục luyện.
Lòng cầu tiến của nàng đặc biệt mạnh mẽ, hơn nữa nàng luôn có cảm giác, cái tên kia dường như rất xem thường kỹ năng diễn xuất của mình, nên có chút không phục.
... ...
Cuối tháng 12, 《 Lư Sơn Luyến 》 cuối cùng cũng sắp đóng máy.
Kinh thành tuyết rơi nhẹ, lất phất bay, cả thành phố phủ màu trắng bạc. Trần Kỳ từ sáng sớm đã tới phim trường, chào hỏi người này, thăm hỏi người kia, cuối cùng đến bên cạnh Cung Tuyết, nhỏ giọng hỏi: "Có nắm chắc không?"
"Không có, nhưng ta muốn thử xem."
Cung Tuyết cắn môi, lại hơi lo lắng: "Vương Đạo có mắng ta không?"
"Nàng nhiều lắm là cho rằng ngươi diễn không tốt, lại không biết được thủ đoạn của chúng ta, nếu ngươi không biểu hiện ra được, cứ dựa theo cách diễn thường ngày, không sao đâu, sau này thử lại sau."
"Ừm!"
Nàng dùng sức gật đầu.
"Ta nói trước vài lời nhé! Chúng ta còn một cảnh quay lớn, hai cảnh quay nhỏ, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ trong hôm nay, đừng để quá giờ. Mọi người đừng lơ là, nếu ta phát hiện ai lười biếng, đừng trách ta không khách khí!"
Thời buổi này người lãnh đạo / người quản lý, bất kể ngành nghề nào, đều có bản lĩnh làm công tác tư tưởng.
Vương Hảo Vi rào trước một câu, vung tay lên, hôm nay bắt đầu.
Trước tiên quay hai cảnh nhỏ, hoàn thành rất thuận lợi, tiếp theo quay cảnh phim mà Trần Kỳ nói, Đường Quốc Tường, Trương Kim Linh, các lão diễn viên đóng vai cha mẹ bọn họ tất cả đều có mặt.
"Chuẩn bị, thử trước một lần!"
"3, 2, 1, bắt đầu!"
Đường Quốc Tường và những người khác đứng bên cạnh, Trương Kim Linh mặt lộ vẻ không cam lòng, bởi vì theo thứ tự tình tiết, đến cảnh này thì nàng [Cung Tuyết] vẫn chưa hoàn toàn được chấp nhận [bởi nhân vật người cha], phải đợi đến cảnh đại ái tiểu ái, yêu non sông yêu tổ quốc sau đó, nàng mới được chấp nhận.
Cung Tuyết mặc một bộ đồ tây trang màu trắng tinh xảo, quay lưng lại, không dám đối mặt.
Lão diễn viên đóng vai phụ thân đứng sau lưng nàng, an ủi: "Ta cũng nghe Cảnh Hoa nói, ngươi là cô nương tốt, ba của ngươi sống ở nước ngoài, cũng luôn nhớ về tổ quốc mà!"
"Thứ lỗi cho ta nhé hài tử, có một số việc đối với người trẻ tuổi các ngươi thì rất dễ giải quyết, nhưng đối với đám lão đầu tử đã chiến đấu nửa đời người như bọn ta mà nói, thì không dễ dàng như đọc báo, hát ca đâu.
Bọn ta phải suy nghĩ một chút, đấu tranh nội tâm một phen.
Viết thư cho ba của ngươi đi, nói rằng tổ quốc đang thực hiện bốn cái hiện đại hóa, cần quốc gia thống nhất, dân tộc đoàn kết và an định, ta hoan nghênh hắn trở về xem thử tổ quốc thời đại mới!"
"Cảnh bá bá..."
Cung Tuyết chậm rãi xoay người, lão diễn viên cười nói: "Bây giờ ngươi không nên gọi ta là bá bá nữa."
"Vậy ta gọi ngài là gì?"
"Ngươi nên gọi ta là ba ba."
"..."
Cung Tuyết ngẩn ra, dựa theo trí nhớ cơ bắp đã luyện tập hai ngày nay, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là vui sướng, nhưng nước mắt không rơi xuống, thầm nghĩ hỏng bét rồi.
"Ngừng!"
Vương Hảo Vi kêu ngừng, nói với vẻ kỳ quặc: "Nhỏ Cung, ngươi có biểu cảm gì vậy? Ngươi muốn khóc hay muốn cười thế?"
"Thật xin lỗi đạo diễn, ta không nắm bắt tốt!"
"Không sao, làm lại lần nữa!"
"Ngừng!"
"Ngừng!"
"Ngừng!"
"Nhỏ Cung, ngươi qua đây!"
Vương Hảo Vi ngược lại không tức giận, chỉ là không hiểu, hỏi: "Hôm nay ngươi sao thế? Đã xảy ra chuyện gì à?"
"Không có."
"Sao ta cảm thấy ngươi không tập trung, nét mặt cũng rất kỳ lạ, có chuyện gì nhất định phải nói với ta."
"Đạo diễn, ta chỉ là chưa chuẩn bị tốt tâm trạng, ngài cho ta chút thời gian được không?"
"Vậy nghỉ ngơi một lát trước đã!"
Sắp đóng máy đến nơi nhưng Vương Hảo Vi ngược lại cũng không vội, Cung Tuyết quấn chặt áo khoác bộ đội, rất tủi thân rúc người trên băng ghế, len lén liếc nhìn Trần Kỳ, tên kia vậy mà lại làm một động tác tay tỏ vẻ bất đắc dĩ.
"Thật là khó quá đi!"
Nàng cúi gằm đầu, bịt tai lại, tạm thời tự cô lập mình, cố gắng nghĩ lại cảm giác đêm đó.
Đêm đó đã xảy ra chuyện gì nhỉ? Hình như đã lâu lắm rồi... À đúng rồi, là vào ngày liên hoan Quốc Khánh, bản thân ra ngoài đi dạo, gặp phải hắn, nói chuyện về diễn xuất, sau đó liền cùng nhau đi dạo, con đường nhỏ kia rất yên tĩnh, nhớ là chân trời có ráng chiều...
Bản thân không hiểu sao lại nói với hắn rất nhiều. Về Thượng Hải, cha mẹ, chuyện bản thân mười mấy tuổi xuống nông thôn lao động, làm ruộng vô cùng cực khổ, sau đó lại làm văn nghệ binh, một ngày đi bộ mười mấy dặm đường, bàn chân mài đến rách cả da cũng không dám kêu than, cứ sợ mọi người có thành kiến với mình.
Nhưng mà, lúc đó ta thật sự rất đau...
"Không!"
Tâm trạng như thủy triều cuộn trào, từng đợt từng đợt cọ rửa tâm trí nàng, rồi kích thích ngũ quan. Nàng bỗng có cảm giác, dù không diễn tả được, nhưng nàng biết đó chính là loại cảm giác mà Trần Kỳ nói.
"Đạo diễn, ta được rồi!"
"Thật sự được rồi à?"
"Ừm!"
"Vậy thì tốt, làm lại lần nữa!"
Lão diễn viên vẫn mớm lời cho nàng như cũ, nói: "Bây giờ ngươi không nên gọi ta là bá bá nữa."
"Vậy ta gọi ngài là gì?"
"Ngươi nên gọi ta là ba ba."
"..."
Cung Tuyết ngước mắt lên, bàng hoàng bất định như một chú thỏ con sợ hãi, rồi sau đó khóe miệng nở nụ cười, nhưng lạ thay, trong đôi mắt ấy, những giọt nước mắt trong như trân châu lại lã chã rơi xuống.
"Chà!"
Vương Hảo Vi không kiềm được phải ngả người ra sau một chút, vì nàng muốn nâng tầm mắt lên, nhìn cho rõ hơn.
Trong mắt nàng, gương mặt Cung Tuyết dường như biến thành một món trân bảo nào đó, vô cùng xinh đẹp lại tỏa ra ánh sáng, nàng tin rằng không có khán giả nào lại không thích cảnh này, nàng thậm chí còn hối hận, ai! Lần này mà là quay thật thì tốt biết mấy!
"Ba ba!"
Theo sự bùng nổ cảm xúc cuối cùng, khoảnh khắc đó đã đẩy cảnh quay này lên cao trào.
"Tốt!"
Vương Hảo Vi hét lên một tiếng đầy nội lực, vỗ tay trước tiên.
Mọi người vừa kinh ngạc, vừa không nhịn được bàn tán xôn xao. Trước đây họ cũng không rõ lắm nữ chính của một bộ phim tình cảm nên như thế nào, nhưng giờ phút này mọi người đều cảm thấy nàng nên là như vậy, đẹp như thế, dịu dàng như thế, khóc cũng đẹp như thế!
""
Gò má Cung Tuyết ửng đỏ, cảm xúc vẫn chưa tan hết, nàng lần đầu tiên có cảm giác diễn xuất thật sung sướng như thế này, bất giác liếc nhìn người nào đó.
Người nào đó cũng lần đầu tiên thật lòng khen ngợi nàng, giơ ngón tay cái lên.
(... ) (Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận