1979 Thời Đại Hoàng Kim

Chương 597 chào Giao thừa làm được đầu!

Chương 597: Chào Giao thừa làm đến đỉnh điểm!
Người Trung Quốc có cảm nhận độc nhất vô nhị đối với nỗi nhớ quê.
Đây là gen huyết mạch được ban tặng bởi việc làm nông và thổ địa, chúng ta không chỉ bản thân có nỗi nhớ quê, mà còn đặc biệt có thể đồng cảm với người khác. Ở Đài Loan, rất nhiều người có học cũng từng viết những tác phẩm về nỗi nhớ quê, nổi tiếng nhất là bài thơ:
"Khi còn bé, nỗi nhớ quê là một quả tem nho nhỏ, ta ở đầu này, mẫu thân ở đầu đó..."
Chúng ta không phải người Đài Loan, nhưng lại rất có thể hiểu được thứ tình cảm này.
Nó giống như xe lửa đến Sơn Hải Quan, đi qua chính là tuyết đông bắc; giống như một miếng thịt lạp nơi quê nhà, là mùi vị khó quên khi ra ngoài bươn chải; giống như cây liễu lớn ở cửa thôn, con sông nhỏ đầu kia.
"Trở về đi, trở về nha, du tử lang bạt nơi chân trời. Trở về đi, trở về nha, đừng phiêu bạc tứ xứ nữa..."
Phí Tường thật sự rất hợp với bài hát này, hắn vừa hát vừa đi xuống sân khấu, đi vào khu khán đài, ống kính lia đến trên người một lão thái thái tóc trắng phơ, bà đang nhìn hắn mà lau nước mắt.
Phí Tường đi qua, cúi người xuống, nhẹ nhàng ôm lấy bà ngoại của mình.
"Hu hu..."
Lão thái thái thể hiện trọn vẹn cái gọi là thương cháu cách đời, mấy mươi năm mới gặp lại đứa cháu ngoại này, thương không kể xiết, rõ ràng bản thân đang khóc, thấy hắn cũng động lòng muốn khóc, vội vàng móc khăn tay ra lau cho hắn một chút, nói: "Hài tử đừng khóc đừng khóc, biểu diễn cho thật tốt!"
Người xem trước máy truyền hình không nghe được bà ngoại nói gì, nhưng cũng có thể cảm nhận được phần thân tình này.
Tiếng thổn thức vang lên không dứt theo sau đó.
"Ta đã từng hào tình vạn trượng, trở về lại hành lý trống không, ngọn gió cố hương và đám mây cố hương ấy, vì ta phủ lên vết thương..."
Bất kể là vì gia quốc hai bờ chia cắt, hay là vì số phận cá nhân, đều rất xúc động. Vào đêm ba mươi Tết, đêm lễ hội tiêu biểu nhất của người Trung Quốc này, tất cả những người có thể xem được truyền hình đều đang lẳng lặng nghe bài hát này.
"Trở về đi, trở về đi..."
Bên ngoài tường đỏ trong sân, đại lãnh đạo lật đi lật lại lẩm bẩm câu này, lẩm bẩm nói: "Phải thống nhất, phải thống nhất a!"
"Gia gia, hắn là người Đài Loan sao?" Tiểu tôn tử chợt hỏi.
"Ừm, người Đài Loan!"
"Vậy Đài Loan có phải Trung Quốc không ạ?"
"Dĩ nhiên!"
Đại lãnh đạo ôm tiểu tôn tử, nói: "Chúng ta là người một nhà."
Phòng khách phía Tây.
Đặng nãi nãi cũng không buồn ngủ, nhìn tiểu tử đẹp trai này, cười nói: "Bài hát này thật hay, tiểu tử này cũng tốt, tình chân ý thiết, 'nhuận vật không tiếng động'. Khó trách đồng chí XX bảo ta nhất định phải xem xong, dạ tiệc làm tốt lắm!"
"Vậy ngài có muốn gặp Phí Tường một chút không?"
"Đương nhiên phải gặp, ăn Tết xong chọn thời gian đi."
...
"Rào rào rào!"
"Rào rào rào!"
Hiện trường nổ ra tiếng vỗ tay như sấm, vang chừng một phút, Trần Kỳ sợ ảnh hưởng tiết mục mới nên để mọi người im lặng xuống.
Mà Phí Tường hát xong bài, lại đi tới khán đài ôm bà ngoại, lần này hắn ngồi xuống yên ổn, không còn giả vờ thần bí nữa. Tất Lập Na đang xem ở cách đó không xa, không ai biết người nữ nhân này lại là mẹ của Phí Tường.
Điện thoại ở hiện trường đã bị gọi đến nổ máy!
Nhân viên trực điện thoại tưởng rằng có kinh nghiệm năm ngoái, năm nay sẽ đỡ hơn, ai ngờ còn mãnh liệt hơn năm trước. 《Ta Trung Quốc Tâm》, 《Cố Hương Mây》 ai hơn ai không bàn, nhưng so về độ đẹp trai, Phí Tường khẳng định ăn đứt.
Gọi tới toàn là nữ đồng chí.
"Có thể gọi Phí Tường hát thêm bài nữa không? Hoàn toàn nhìn chưa đủ, à không, nghe chưa đủ!"
"Ta rất thích 《Cố Hương Mây》, có thể hát lại một lần không?"
"Toàn thể công nhân viên chức xưởng dệt chúng ta mãnh liệt yêu cầu Phí Tường biểu diễn thêm một tiết mục nữa, các ngươi không thể không coi trọng ý kiến quần chúng!!"
Không phải chúng ta không xem trọng, mà Trần Kỳ không có sắp xếp!
Nhân viên trực điện thoại sắp khóc, chỉ đành ậm ờ cho qua, ghi lại thông tin đối phương, từng chồng giấy đưa đến chỗ Trần Kỳ. Trần Kỳ không thèm để ý, đường hoàng phớt lờ quần chúng, nếu là mấy năm trước đã bị đánh chết rồi.
"Trần lão sư! Trần lão sư!"
Mà giờ khắc này, một nhân viên công tác hào hứng chạy tới: "Thư ký lại điện báo rồi!"
"Lãnh đạo còn muốn nghe nhạc à?"
"Vâng ạ!"
"Cho ngươi!"
Trần Kỳ từ trong túi xách lấy ra một hộp băng cassette bản đặc cung, nhân viên công tác vui mừng phấn khởi chạy đi, mọi người tràn đầy cảm giác thành tựu đồng thời còn có chút cố tỏ ra bình tĩnh: Hứ! Có gì đâu? Năm ngoái chúng ta cũng làm thế này một lần rồi!
Hoàng Nhất Hạc lại có chút rầu rĩ, liên tục hai năm đều được đại lãnh đạo yêu cầu bài hát, vạn nhất sang năm không yêu cầu nữa, thì gay go rồi nhỉ?
Lão Hoàng còn không biết mình sắp hết thời, vẫn đang nghiêm trang suy tư.
...
"Có mệt không?"
"Tạm ổn, chỉ là cổ họng hơi đau một chút."
"Có viên ngậm đây."
Bên đài, Trần Kỳ móc ra một hộp viên ngậm, cười nói: "Há miệng!"
"Ngươi đừng trêu ta."
"Há miệng, ta đút cho ngươi!"
"Này ngươi cái tên đầu đất này, ngươi còn muốn lên truyền hình trực tiếp à?"
"Vậy thì sao, ta bảo máy quay phim quay lại đây luôn, cho nhân dân cả nước xem."
Cung Tuyết cau mũi, giật lấy ngậm vào miệng, ngậm một lúc thấy không đủ thời gian, lại uống một ngụm nước định nuốt xuống, nói: "Ngươi nghiêm túc chút đi, ta đi lên đây!"
Nhiệm vụ tối nay của nàng rất nặng, vì Trần Kỳ viết cho nàng rất nhiều lời dẫn, nàng thể hiện cũng rất tốt, những dịp quan trọng xưa nay chưa từng mắc lỗi.
Liên tục hai kỳ làm người dẫn chương trình, không thua gì việc lại giành được hai giải Bách Hoa.
Lúc này là 11 giờ rưỡi, vẫn còn tiết mục cuối cùng trước khi gõ chuông, Trần Kỳ như sợ không đủ thời gian, nên đã dành ra nửa giờ.
Sáu vị người dẫn chương trình cùng ra sân, đứng thành một hàng, Triệu Trung Tường nói: "Thế Vận Hội Olympic năm nay sẽ được tổ chức vào tháng 7 tại Los Angeles, Mỹ. Đây là lần đầu tiên Trung Quốc tham dự trong 32 năm qua, hôm nay chúng ta cũng mời được một số vận động viên đến gặp mặt mọi người!"
"Rào rào rào!"
Trong tiếng vỗ tay, Hầu Diệu Văn và Thạch Phú Khoan chạy ra đón, bốn người dẫn chương trình còn lại đọc tên.
"Chúng ta hãy hoan nghênh Hứa Hải Phong thuộc đội bắn súng Trung Quốc!"
"Lang Bình thuộc đội bóng chuyền nữ!"
"Chu Kế Hồng thuộc đội nhảy cầu!"
"Lý Ninh thuộc đội thể dục dụng cụ!"
"Chu Kiến Hoa thuộc đội điền kinh!"
Danh tiếng thế nào vừa nghe liền biết, tiếng hoan hô dành cho Lang Bình, Lý Ninh, Chu Kiến Hoa là lớn nhất, tiếng vỗ tay nhiệt liệt nhất, mười sáu vận động viên lần lượt lên đài, sân khấu trong nháy mắt trở nên chật chội.
Ba người Lang Bình làm đại biểu vận động viên, đứng ở chính giữa.
"54 năm trước, cũng tại Los Angeles đã diễn ra Thế Vận Hội Olympic lần thứ 10, Trung Quốc chỉ có một vận động viên là Lưu Trường Xuân tham dự. Lúc ấy báo chí viết: 'Dũng sĩ Trung Hoa ta, lần này đơn đao phó hội, vạn dặm Quan Sơn, giờ phút này vận nước gian nan trông mong quân phấn dũng tiến lên, để hậu bối chúng ta tránh xa khổ nạn như vậy!' "
Giọng nói hào hùng của Triệu Trung Tường rất thích hợp với loại cảnh tượng này: "54 năm trôi qua, Trung Quốc lại sắp tham gia Thế Vận Hội Olympic Los Angeles, phảng phất như một vòng luân hồi. Nhưng Trung Quốc đã không còn như xưa, chúng ta cử đi 225 vận động viên, tham gia 16 hạng mục lớn! Chúng ta còn có tổ quốc hết lòng ủng hộ, có hàng triệu nhân dân làm hậu thuẫn hùng mạnh cho các ngươi!"
"Rào rào rào!"
Toàn trường không nhịn được vỗ tay.
Việc giáo dục chủ nghĩa yêu nước mọi người đã thành thói quen, nhưng trước đây là loại đặc biệt nghiêm túc, mang tính đấu tranh giai cấp, còn loại hiện tại thì khác, là phong cách của đời sau.
"Lang Bình, các ngươi chuẩn bị thế nào rồi?"
"Lý Ninh!"
"Chu Kiến Hoa!"
Theo sau là phỏng vấn ngắn gọn ba người, họ đều bày tỏ lòng tin, Cung Tuyết cũng nói: "Chúc mọi người đạt thành tích tốt ở Los Angeles, giành được huy chương vàng Olympic đầu tiên cho Trung Quốc, hạng mục nào của các ngươi thi đấu trước?"
"Cử tạ?"
"Bắn súng!"
Cung Tuyết đi tới, nói vài câu với Hứa Hải Phong và Tằng Quốc Cường của đội cử tạ, cũng là những lời chúc phúc, chủ yếu để bọn họ lộ mặt trên ti vi.
Vào ngày 29 tháng 7, Hứa Hải Phong đoạt cúp trước, Tằng Quốc Cường giành huy chương vàng sau, chỉ muộn 4 giờ. Nhưng chính vì 4 giờ này, Hứa Hải Phong được ghi vào sử sách, còn Tằng Quốc Cường ít người biết đến.
Các khán giả xem trước máy truyền hình, rất nhiều người cũng là lần đầu tiên biết, à! Hóa ra Thế Vận Hội Olympic năm nay lại có ý nghĩa như vậy, huy chương vàng đầu tiên của Trung Quốc ư?
Chuyện như vậy phải gióng trống khua chiêng tuyên truyền, không tuyên truyền thì bá tánh thật sự không biết. Thực ra, nếu có thể mời Lưu Trường Xuân tới thì tốt hơn, đáng tiếc Lưu Trường Xuân vừa qua đời vào năm ngoái, hưởng thọ 74 tuổi.
Trần Kỳ dành đủ thời gian, để các vận động viên chơi vài trò chơi nhỏ. Lang Bình đánh bóng bàn, Lý Ninh ném bóng rổ, Chu Kiến Hoa đánh bóng chuyền, Tống Thế Hùng bình luận, cũng khiến người xem bật cười vui vẻ...
Đếm ngược 2 phút, mọi người cùng đứng trên đài, đứa bé trắng trẻo mập mạp mở màn cũng ở đó.
"Các khán giả thân mến, chỉ còn chưa đầy 2 phút nữa là đến thời khắc tiếng chuông không giờ vang lên. Tại đây, chúng ta muốn dùng một phương thức truyền thống nhất để chúc mừng tân xuân cho mọi người, đó chính là đọc câu đối xuân."
"Chúng tôi sẽ dùng hình thức tiếng địa phương, kính tặng các khán giả thân mến tại hiện trường và trước máy truyền hình!"
Cung Tuyết nói tiếng Thượng Hải, Trần Tư Tư nói tiếng Quảng Đông, Hoàng A Nguyên nói tiếng Mân Nam, Triệu Trung Tường nói tiếng Hà Bắc.
"Bắc quốc Mộc Long Quang, nhân hòa chính thiện. Trung Hoa mở thịnh thế, vật phụ dân an!"
"Tiếng chuông năm mới sắp gõ vang, chúng ta để cho đứa bé này đứng trên cầu, mang phúc khí đến cho chúng ta... Mọi người cùng nhau đếm ngược, 10 giây!"
Đứa bé mập vội vàng chạy lên cầu, hắn đã bị mẹ đánh một trận từ sớm, ngoan cực kỳ, nãy giờ vẫn ngủ ở dưới lầu. Mà toàn thể vận động viên và toàn thể người dẫn chương trình đứng trên đài, cùng các khán giả tại hiện trường đếm ngược: "10, 9, 8, 7..."
Trước kia làm gì có chuyện này?
Năm ngoái đã thấy một lần, các khán giả cũng coi như mở rộng tầm mắt, năm nay tự động đếm theo: "5, 4, 3, 2, 1!"
Đứa bé mập kia ở trên cầu hô lên: "Ăn Tết rồi!"
"Boong!"
"Boong!"
"Boong!"
Một hồi tiếng chuông xa xa vang vọng tại hiện trường và trong TV, ngay sau đó hình ảnh chuyển đổi, cắt đến chùa Đại Chung.
Triệu Trung Tường, Cung Tuyết, Hoàng A Nguyên, Trần Tư Tư, Lương Tiểu Long, Phí Tường, sáu người ôm cây gỗ gõ chuông, từng cái từng cái gõ vào chiếc chuông lớn Vĩnh Lạc kia. Theo sau lại chuyển cảnh, chùa Hàn Sơn ở Tô Châu, Biên Chung Tằng Hầu Ất ở Vũ Hán, Cảnh Vân Chung ở Tây An, lần lượt được gõ.
Từng tiếng chuông xa xăm trầm hùng, phảng phất thật sự truyền đến từ khắp đông tây nam bắc của tổ quốc, truyền vào tai của ngàn vạn gia đình.
Ngay sau đó, một tràng âm thanh trong trẻo vang lên, phát đoạn phim ghi hình.
"Chúng tôi là xưởng cơ khí XX Thẩm Dương, chúc mọi người tân xuân vui vẻ!"
"Cảnh sát trực ban đồn công an XX Thành Đô, chúc tổ quốc phồn vinh thịnh vượng!"
"Trạm cung cấp điện XX Trường Sa, chúc mọi người cuộc sống ngày càng tốt đẹp, hạnh phúc mỹ mãn!"
Quần chúng cơ sở các nơi, còn có các nhân sĩ giới biểu diễn Hồng Kông, giới công thương Hồng Kông, giới văn hóa, tổ chức Hoa kiều người Hoa Singapore, tổ chức Hoa kiều người Hoa Malaysia... Tổng cộng mười mấy nhóm người, nam nữ đủ cả, ít thì năm sáu người, đông thì hơn hai mươi người.
Cuối cùng cùng chúc: "Con cháu Trung Hoa toàn thế giới tân xuân vui vẻ!"
Bắt đầu từ việc đọc câu đối xuân, chuỗi "công kích" liên hoàn này khiến mọi người choáng váng đầu óc, đếm ngược, gõ chuông, đứa bé mập, video chúc Tết... Thập niên 80 đó! Từng lớp từng lớp cao trào thay nhau nổi lên, mãnh liệt như thủy triều, gột rửa trái tim của hàng trăm triệu người.
Cuối cùng, *bùng* một tiếng, theo tiếng nhạc vui tươi rộn ràng vang lên, tựa như một cơn sóng to gió lớn mạnh mẽ nhất, mãnh liệt nhất, đập vào vách núi cheo leo, làm rung động toàn thể người xem.
"《Ái Ngã Trung Hoa》!"
Trên sân khấu đã là đại dương hoan lạc, mười mấy ca sĩ dân tộc thiểu số ca múa tưng bừng, mặc trang phục dân tộc, gương mặt mang nụ cười đầy nhiệt tình, vừa nhảy vừa hát:
"Yêu ta Trung Hoa, Trung Hoa oai hùng anh phát! Yêu ta Trung Hoa, năm mươi sáu dân tộc anh em chị em, năm mươi sáu thứ tiếng xếp thành một câu nói, yêu ta Trung Hoa!"
Dưới đài, khách mời và người xem cũng cười vui vỗ tay theo, còn có người đứng lên học theo điệu nhảy.
Không khí hoan lạc hùng tráng tại hiện trường, thông qua máy TV lây lan đến ngàn ngàn vạn vạn người.
Cũng có người trợn mắt há mồm, điều này khiến họ, những người đã quen với sự nội liễm và nghiêm túc trong mấy chục năm qua, cảm thấy không biết phải làm sao, nhưng rất nhanh, cảm giác không biết làm sao này lại bị gạt sang một bên, họ bất giác cũng nở nụ cười.
Cười vì đêm vui vẻ này, cười vì đêm giao thừa khó quên này!
Mãi cho đến kết thúc, Lý Cốc Nhất lên đài biểu diễn: "Khó quên đêm nay..."
Bữa tiệc kéo dài hơn bốn tiếng, giống như một bộ phim siêu dài nhưng lại khiến người ta không muốn dừng lại, khuấy động thần kinh của mọi người, nắm bắt tiết tấu tâm lý của khán giả, cho đến phút cuối cùng, trong tiếng hát "Khó quên đêm nay", đã khắc sâu tất cả những điều này vào tâm trí của vô số người.
Bên ngoài tường đỏ, trong đại viện.
Đại lãnh đạo kiên trì xem đến cuối cùng cũng có cảm giác chưa thỏa mãn, dư âm còn văng vẳng bên tai.
Mệt mỏi mà lại vui sướng, phong phú mà lại hụt hẫng, cảm giác hỗn tạp thật kỳ diệu, khiến hắn không tự chủ được thở dài: "Ai, năm nay làm được đến thế này, sang năm còn làm thế nào nữa đây?"
(Hết...)
Bạn cần đăng nhập để bình luận