1979 Thời Đại Hoàng Kim

Chương 341 nói điểm yêu cầu thế nào

Chương 341: Nói xem yêu cầu thế nào
Thi Nam Sinh tinh thần rất tốt, vui vẻ thấy rõ từ trong ra ngoài.
Thạch Tuệ đã trao đổi với nàng mấy lần, nói rõ về việc sắp xếp cho hai người, dùng phương thức nào, lợi nhuận phân chia ra sao, vân vân, từng điều từng điều rõ ràng, không hề giấu giếm.
Thái độ này khiến hai người cảm nhận được sự tôn trọng, cũng cảm thấy trước kia mình rất ngốc nghếch.
Từ Khắc thì thôi, lúc gia nhập Tân Nghệ Thành là kẻ sa cơ lỡ vận, còn Thi Nam Sinh lại nắm giữ hành chính và tài chính của công ty, có lúc còn có thể làm nhà sản xuất, vậy mà thân phận như vậy đến 1% cổ phần cũng không có.
Cho nên Thi Nam Sinh bây giờ rất tích cực, chủ động ra sức tìm kiếm nhân tài.
"A Đông, ngày đó lúc ta ra đi có nói với ngươi, sau này nếu không sống nổi nữa thì đến tìm ta. Nhưng ta cũng không ngờ, bên này ta lại ổn định nhanh như vậy. Ta gọi ngươi đến mục đích là gì, ngươi hẳn là rõ ràng."
"... "
Lâm Lĩnh Đông rất ít nói, im lặng một lát rồi hỏi: "Cao Chí Sâm đã đồng ý chưa?"
"Hoàng Bách Minh là sư phụ hắn, hắn muốn đi theo sư phụ lăn lộn. Ta có thể cam đoan với ngươi, ngươi đến đây liền có phim để làm, bên này đạo diễn quá ít, cơ hội rất nhiều."
"Đạo diễn của Tân Nghệ Thành cũng rất ít, lại bị các ngươi cạnh tranh đến bể đầu sứt trán, ta cũng có cơ hội như vậy."
"Bể đầu sứt trán?"
Thi Nam Sinh cười nói: "Nếu như chỉ là bể đầu sứt trán, bọn họ đã muốn đốt pháo ăn mừng rồi. Tân Nghệ Thành là mục tiêu công kích, Thiệu thị, Gia Hòa nhất định sẽ bỏ đá xuống giếng, bên chúng ta cũng không có ý định dừng tay, cho đến khi xử lý xong bọn họ.
A Đông, ta nhắc ngươi, ngươi đến trong năm nay và đến vào sang năm, tính chất là khác nhau."
"... "
Lâm Lĩnh Đông vô cùng do dự, hỏi: "Thật sự có thể lập tức cho ta làm phim sao?"
"Ngươi học điện ảnh ở Canada, tiếp nhận lý luận tiên tiến nhất của nước ngoài. Đạo diễn trước kia của chúng ta đã quá già, nhận thức theo không kịp thời đại, cần nhất là nhân tài trẻ tuổi tài cao như ngươi.
Nếu như ngươi không tin ta, không sao cả, Thạch Tuệ tỷ có thể đến, Phó Kỳ tiên sinh cũng có thể đến, Trần Kỳ tiên sinh cũng có thể đến. Chúng ta cầu tài như khát nước, Tân Nghệ Thành tính là gì thế lực mới? Bọn họ chỉ biết làm phim theo khuôn mẫu, chúng ta mới thật sự muốn khai sáng thời đại, trăm hoa đua nở, trăm nhà đua tiếng!"
Thi Nam Sinh bất giác có chút thiên tả.
Nét mặt Lâm Lĩnh Đông cũng rất kỳ lạ, nội tâm đấu tranh một hồi, nói: "Có thể cho ta suy nghĩ một chút được không?"
"Có thể, nhưng phải nhanh một chút. Mấy ngày nữa chúng ta sẽ mở họp báo, ta hy vọng ngươi có thể cùng chúng tôi xuất hiện."
.. ..
Bộ Văn hóa.
Lãnh đạo vốn phụ trách mảng điện ảnh, Trần Hoang Môi, hưởng ứng chính sách cán bộ lão thành nghỉ hưu, vừa mới lui về tuyến hai, bây giờ giữ chức danh cố vấn.
Lãnh đạo tiếp nhận tên là Đinh Kiều.
Cũng là lão cách mạng, trước kia chủ yếu làm về phim thời sự tài liệu, là cục phó Cục Điện ảnh, bây giờ xem như được thăng chức.
Tháng 5 vừa mới bàn giao công tác, Đinh Kiều bận tối mắt tối mũi. Lúc này ông đang ngồi trong phòng làm việc, duyệt một tập văn kiện, sau đó viết mấy dòng ý kiến, để qua một bên, rồi xem tiếp một tập khác.
"Thư gửi từ Hồng Kông?"
Ông nhìn phong bì thấy hơi kỳ lạ, mở ra xem, bên trong chỉ có mấy tờ giấy, kèm theo mấy tấm ảnh.
Đây là báo cáo tổng kết công tác nửa năm do chính tay Phó tổng Thường trực công ty TNHH Văn hóa Nghệ thuật Phương Đông, đồng chí Trần Kỳ, cán bộ cấp phi xử, viết tay. Báo cáo tổng cộng nói về hai chuyện:
Năm nay dự định làm ba bộ phim, đã hoàn thành một bộ.
Năm nay thu hoạch không tệ, hai bộ phim đã tạo ra hơn 12 triệu USD ngoại hối, chờ phim chiếu ở Hồng Kông, sẽ còn có đô la Hồng Kông thu về.
Tay Đinh Kiều run lên, bị điếu thuốc đang kẹp làm bỏng. Ông dúi mạnh đầu thuốc lá vào gạt tàn, tháo kính lão xuống lau lau, rồi nhìn lại lần nữa, xác nhận đúng là mấy chữ "mười hai triệu".
Tờ giấy bản thảo từ từ hạ xuống, để lộ gương mặt vô cùng kinh ngạc của ông.
"Giả à?"
Phản ứng đầu tiên của ông cũng là vậy, nhưng ngay sau đó liền phủ định, không thể nào! Chuyện liên quan đến tiền bạc rành rành như vậy mà dám làm giả, đúng là không muốn sống. Mà khi xác định được điểm này, một sự kinh ngạc cực độ bao trùm toàn thân, khiến lão cách mạng cũng không ngừng run rẩy.
"Sớm nghe nói tiểu tử này là thiên tài, không ngờ lại có thể làm đến mức này!"
"Mười hai triệu USD!"
Năm ngoái, dự trữ ngoại hối cả nước là 2,708 tỷ đô la Mỹ, năm trước nữa còn là số âm. Khoản dự trữ này là số tiền dư ra sau khi tính toán thu chi.
Thật ra mà nói, quốc gia có không ít các nguồn thu ngoại hối lớn, nhưng đó đều là các xí nghiệp cỡ lớn, loại có hơn mấy chục ngàn người.
Đông Xưởng có bao nhiêu người?
Đinh Kiều phấn chấn hẳn lên, lập tức yêu cầu lấy tài liệu, tự mình kiểm tra.
Tổng giám đốc: Lý Minh Phú.
Sau đó là Trần Kỳ, cộng thêm một kế toán, và ba nhân viên hành chính mới tăng thêm.
Phía dưới đều là thuộc bộ phận diễn viên: Lý Liên Kiệt (mượn), Kế Xuân Hoa, Lý Kiện Quần. Lại có năm người của tòa soạn tạp chí, cùng với Trương Nghệ Mưu, Trương Quân Chiêu, Hà Quần, Hà Bình chưa chính thức nhận chức.
Tính cả thảy, cũng chỉ có mười tám người!
Đinh Kiều biết Đông Xưởng đã mượn sức lực lượng cánh tả, nhưng năng lực kiếm tiền thế này thực sự quá kinh khủng.
Hơn nữa bản thân vừa mới nhậm chức, ba ngọn đuốc còn chưa kịp đốt, đã nhận được món quà lớn như vậy! !
Lập tức, cả về công lẫn về tư, ông đều có ấn tượng rất tốt với Trần Kỳ. Ông đọc tiếp, là mấy đề xuất xin phép của Trần Kỳ, bao gồm nơi làm việc, mở rộng nhân sự, và chế độ kinh doanh thông thoáng hơn.
Cuối cùng, nói muốn cùng Xưởng phim Bắc Kinh hợp tác xây nhà, hy vọng được điều phối một ít vật liệu xây dựng.
Còn có phim 《 Cuộc sống Tươi Đẹp 》 có một số diễn viên nước ngoài, xin phép đến đại lục quay trong hai tuần.
"... "
Đinh Kiều suy nghĩ một lát, lập tức triệu tập cán bộ họp, tuyên bố chuyện này trước mặt mọi người.
Mọi người tất nhiên đều mắt tròn mắt dẹt.
Năm ngoái là bốn triệu tám trăm ngàn, đã vượt ngoài sức tưởng tượng, năm nay chỉ cần tăng 30% thậm chí 15% là cấp trên cũng sẽ rất hài lòng. Kết quả lại ào một cái đến mức này, ách, không biết tính thế nào...
"Đồng chí Trần Kỳ đề xuất mấy nguyện vọng, muốn có một nơi làm việc chính quy, bọn họ đang thuê một phòng làm việc ở Xưởng phim Bắc Kinh, xác thực là có chút sơ sài. Ngoài ra, hy vọng mở rộng biên chế nhân viên, tự do kinh doanh, cùng với xin vật liệu xây dựng nhà cửa... "
"Yêu cầu nhiều quá nhỉ?"
"Bọn họ có mấy người như vậy, cần gì phải xây ký túc xá chứ?"
"Còn nơi làm việc, đây là muốn xin đất à?"
Lúc này, có vài người phản đối, nhưng ngay lập tức có nhiều người hơn ủng hộ: "Có lỗi thì phạt, có công thì thưởng, tiểu Trần lập công lớn như vậy, yêu cầu không hề quá đáng chút nào!"
"Kiếm về mười hai triệu USD, xin chút địa điểm, biên chế, vật liệu xây dựng thì đã sao?"
"Đây là vinh dự của cả hệ thống văn hóa, ngươi không phục thì ngươi cũng đi kiếm ngoại hối đi?"
Người hiểu chuyện vẫn là nhiều, lúc này phản đối Trần Kỳ, xét về đại nghĩa hay tình riêng, đều không hợp lý.
Phải biết rằng, khoản USD này được nộp thẳng vào tài khoản thu ngoại hối đặc biệt của ngân hàng, sau đó lấy tỷ giá chính thức đổi thành Nhân Dân Tệ cộng thêm một ít trợ cấp rồi mới phân phát cho Đông Xưởng. Năm nay tỷ giá Nhân Dân Tệ đổi đô la Mỹ là 1.89:1.
Nhưng trên thực tế có thể đổi được bao nhiêu, mọi người đều rõ.
Chuyện này xem như phía chính quyền chiếm lợi của Đông Xưởng, nếu không cho thêm chút lợi ích ở những phương diện khác, thì thật sự là gây mất lòng người, trái đạo lý.
.. ..
Ban Hoa kiều, Văn phòng phụ trách Hồng Kông.
Liêu công ngồi trên xe lăn, luôn miệng khen hay. Tình hình sức khỏe ngày càng kém nên ông hiếm khi vui vẻ như vậy.
Ông cầm báo cáo của Phó Kỳ xem đi xem lại, vẫn là chuyện thống nhất lực lượng cánh tả.
Trước đây do cân nhắc nhiều nguyên nhân nên vẫn luôn không đồng ý. Bây giờ thì khác rồi, bởi vì phe cánh tả nhờ có sự giúp đỡ hết lòng của Trần Kỳ mới có thể đông sơn tái khởi, đó chẳng phải chứng minh rằng cần phải đoàn kết lại thành một khối hay sao?
Liêu công gọi thư ký tới, căn dặn: "Bảo Phó Kỳ và tiểu Trần mang băng phim 《 Thái Cực 2 》 và 《 Tội ác tiềm ẩn 》 tới đây, ta muốn xem! Phim kinh dị thì thôi, 《 Thái Cực 2 》 vậy mà không cho ta xem trước, quá không xem khán giả này ra gì."
"Vâng ạ!" Thư ký cười đáp.
"Còn bản báo cáo này, đưa cho mọi người nghiên cứu một chút, sớm có hồi âm."
"Vâng ạ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận