1979 Thời Đại Hoàng Kim

Chương 392 chơi mạt chược

Chương 392: Chơi mạt chược
"Hồng Kông sẽ thành Waterloo trong đời sống chính trị của 'Bà Đầm Thép'!"
Truyền thông quốc tế dùng tiêu đề như vậy để hình dung cú ngã ngựa này của Thatcher.
Đại lục tỏ lòng tôn trọng, đã giảm nhẹ việc này, nhưng truyền thông Hồng Kông lại được dịp cao trào. Phe thân Anh thì mạnh miệng, quả quyết rằng Thatcher vừa mới phẫu thuật giãn tĩnh mạch xong, chưa hồi phục đã lao vào công việc, vì mệt nhọc quá độ nên mới vô tình bị ngã.
Những kẻ xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn thì lại hình dung là: "Trong lúc đàm phán bị đụng đinh, vẻ mặt thiểu não đi ra cổng, tâm thần bất định, vân vân và vân vân..."
Tóm lại, sau khi Thatcher bị ngã, chỉ số cổ phiếu Hồng Kông đã rớt 25 điểm.
Tỷ giá đô la Mỹ đổi đô la Hồng Kông chạm mức thấp mới nhất là 1:6.97, sau đó còn tiếp tục tuột dốc không phanh, thấp nhất đạt tới 1:9. Mãi cho đến khi chính phủ Hồng Kông dùng 100% dự trữ ngoại hối để bảo đảm, neo tỷ giá cố định ở mức 1:7.75 với đô la Mỹ, tình hình mới ổn định lại.
Trước khi Thatcher bị ngã, mang theo khí thế đại thắng từ Đảo Mã, không ít người Hồng Kông đã phất cờ hò reo ủng hộ.
Sau cú ngã, chỉ cần là kẻ có đầu óc bình thường đều sẽ không cho rằng nước Anh còn có cơ hội nào nữa, Hồng Kông tất nhiên sẽ được thu hồi! Chẳng cần biết nguyên nhân nàng ngã là gì, ngã chính là ngã, dân thường chỉ nhìn vào kết quả này thôi.
. . .
"A a a, nó chạy rồi!"
"Ta phải làm sao đây? Ta phải làm sao đây?"
Trong bóng đêm tại studio Vịnh Thanh Thủy, Cung Tuyết nắm chặt tay lái hét chói tai, Lý Liên Kiệt ngồi phía sau mặt mày kinh hoảng, còn tiểu Mạc ngồi ở ghế phụ lái bình tĩnh hướng dẫn: "Chân trái đạp nhẹ pedal ngoài cùng bên trái, chân phải đạp nhẹ pedal ở giữa..."
"Bên trái! Ở giữa! Bên trái! Ở giữa!"
Điều này cho thấy kinh nghiệm của tiểu Mạc, hắn không nói ly hợp hay thắng xe, mà chỉ thẳng vị trí. Cung Tuyết thuận lợi tìm được, tốc độ xe chậm lại, tay mơ lại có thêm dũng khí: "Oa, ta lái được xe rồi!"
"Từ từ đánh lái, lượn một vòng, đánh lái bao nhiêu thì trả lái bấy nhiêu!"
"Oa!"
Cung Tuyết cười vui vẻ, lái thành công được ba vòng quanh sân, nhưng vẫn chưa thỏa mãn. Lý Liên Kiệt thì nóng lòng cướp lấy vị trí: "Đến lượt ta! Đến lượt ta!"
Thao tác của hắn có vẻ trơn tru hơn một chút, cũng lái được mấy vòng. Tiểu Mạc nhìn đồng hồ, hỏi: "Tuyết tỷ, còn luyện nữa không?"
"Mai luyện tiếp đi, về trước đã!"
"Được!"
Lý Liên Kiệt còn muốn lái thêm một lúc nữa, nhưng tiếc là tiểu Mạc không nghe hắn, chỉ đành nhường lại ghế lái.
Đây là đoàn phim 《 Thái Cực 3 》, hai người họ hết cảnh quay, rảnh rỗi liền đi học lái xe. Lý Liên Kiệt ngồi ở ghế phụ lái, nói: "Tiểu Mạc, ngươi xem chúng ta bao lâu thì có thể học được lái xe?"
. . .
Tiểu Mạc liếc hắn một cái, *thầm nghĩ:* Lúc Kỳ ca ở đây, ngươi gọi ta là tiểu Mạc, ta không chấp nhặt với ngươi; Kỳ ca không có ở đây, ngươi nên suy nghĩ xem phải gọi ta là gì chứ?
"Ặc!"
Lý Liên Kiệt không nhận được câu trả lời, có chút lúng túng. Cung Tuyết đứng ra hòa giải: "Chúng ta học trong một tuần liệu có được không?"
"Nếu nói là học lái được thì dễ thôi, nhưng mấu chốt của việc lái xe là phải thuần thục, cái đó cần tốn thời gian."
"Ý là chúng ta phải tự mua xe hả?"
"Xe hơi ở Hồng Kông rẻ lắm, chiếc Gundam này mới hơn mười nghìn đô la Hồng Kông thôi."
"Của rẻ là của ôi, ta phải tiết kiệm tiền mua chiếc nào tốt!" Lý Liên Kiệt nói.
Cung Tuyết cũng liếc hắn một cái, đứa nhỏ này đôi lúc nói chuyện thẳng quá, bèn cố ý hỏi: "Ồ, nghe ngươi tự tin thế, chắc nhận được nhiều tiền thưởng lắm nhỉ?"
"He he, không nhiều đâu! Ngươi chắc chắn nhiều hơn ta."
"Ta một xu tiền thưởng cũng không có!"
"A? Kỳ ca chưa phát tiền thưởng cho ngươi à?"
"Ta lại không phải người của công ty các ngươi, ngược lại xưởng phim Bắc Kinh cho ta một trăm tệ."
Lý Liên Kiệt chợt có chút đồng tình, ghé sát lại nói nhỏ: "Tỷ, ngươi đừng nói cho ai biết nhé, đóng hai bộ 《 Thái Cực 》, Kỳ ca thưởng cho ta tổng cộng một vạn tệ đó."
"Nhân dân tệ?"
"Ừm ừm!"
Cung Tuyết biết tầm quan trọng của hắn đối với Trần Kỳ, nên lựa lời nói chuyện với hắn: "Vậy là ngươi giỏi nha, diễn viên điện ảnh cả nước cộng lại cũng không ai kiếm được nhiều như ngươi đâu. Không giống ta, số tiền đó của ta còn không đủ để thua mạt chược nữa."
"Các nàng còn kéo ngươi chơi mạt chược nữa à?"
"Sao mà tránh được!"
Lý Liên Kiệt càng thêm đồng tình, đột nhiên nói: "Ngươi sẽ không định vay tiền ta đấy chứ?"
"Vậy ngươi có cho mượn không?"
"Chắc chắn là mượn rồi, ngươi cứ như chị ruột của ta vậy."
Lý Liên Kiệt cười hì hì, Cung Tuyết cũng cười theo, trong đầu thoáng hiện lên đánh giá của Trần Kỳ về hắn: Háo danh trục lợi, dễ đi đến cực đoan, có tình nghĩa, nhưng không nhiều lắm...
Trở về ký túc xá.
Cả hai người đều ở tầng 8, cùng tầng với nhà Phó Kỳ.
Thang máy vừa mở, Cung Tuyết rón rén bước ra, đưa ngón tay lên môi làm dấu hiệu im lặng, rồi lại nhẹ nhàng đi về phía phòng mình. Kết quả, nàng vừa móc chìa khóa ra thì cửa phòng kế bên bật mở, Thi Nam Sinh chạy tới.
"Sao giờ ngươi mới về? Đang đợi mỗi ngươi thôi đó!"
"Ái chà, các ngươi tìm người khác đi, ta thật sự không biết chơi!"
"Nhanh lên nào, vào thay Lưu Tuyết Hoa là vừa đẹp!"
Cung Tuyết khóc không ra nước mắt bị kéo vào trong, Lý Liên Kiệt đứng ngoài chỉ biết tỏ vẻ mặt lực bất tòng tâm.
. . .
"Tiểu Cung, tới đây tới đây!"
"Sao ngươi về muộn thế?"
Trong phòng đã sớm bày sẵn bàn mạt chược. Phó Kỳ không có ở nhà, có lẽ không chịu nổi sự ríu rít của mấy người phụ nữ, chỉ có Phó Minh Hiến tội nghiệp ở nhà bưng trà rót nước.
Thạch Tuệ mặc đồ thường ngày, trông như một bà nội trợ Hồng Kông bình thường. Chung Sở Hồng ăn mặc mát mẻ, vẫn để lộ đôi chân dài, nàng lịch sự mỉm cười với Cung Tuyết nhưng không nói gì, trước mặt có một chồng tiền lẻ nhỏ, xem ra vận may không tệ.
Lưu Tuyết Hoa về sau này rất thích chơi mạt chược, nhưng lúc này còn trẻ, cũng bị bắt tới cho đủ người, kêu lên: "Ngươi cuối cùng cũng về rồi, ba người kia cứ thắng một mình ta à, đến lượt ngươi đó, đến lượt ngươi!"
Nàng đứng dậy, đẩy Cung Tuyết ngồi vào chỗ của mình, Thi Nam Sinh cũng ngồi xuống, tiếng xào bài ào ào vang lên.
"Quay phim mệt như vậy thì thư giãn một chút chứ!"
"Thiếu mỗi ngươi thôi, đánh tám ván rồi thả ngươi về!"
"Thôi được rồi..."
Cung Tuyết bất đắc dĩ, đành phải lấy một ít tiền lẻ từ trong túi xách ra. Tiền cược cũng không lớn, nhưng lúc đầu nàng vẫn không chấp nhận nổi.
Đánh bạc đó!
Ở Đại lục là bị xử bắn trong năm phút!
Nàng ngồi ở cửa trên của Thạch Tuệ, cửa trên của bản thân nàng là Thi Nam Sinh, đối diện là Chung Sở Hồng. Nàng lóng nga lóng ngóng xếp bài, sắp xếp các tổ hợp, đôi nào, phu nào, quân nào có thể đụng, quân nào có thể ăn...
Lưu Tuyết Hoa ngồi trên ghế sô pha, xem TV cùng Phó Minh Hiến.
Trong TV đang đưa tin về Thatcher.
Thạch Tuệ nói: "Ta đọc mấy tờ báo tiếng Anh mà buồn cười không chịu được, cứ khăng khăng nói bà ta vừa phẫu thuật xong. Kệ bà ta có phẫu thuật hay không chứ? Lẽ nào bà ta phẫu thuật thì Hồng Kông sẽ không bị thu hồi nữa chắc?"
"Tuệ tỷ, ý của ngươi là Hồng Kông chắc chắn sẽ bị thu hồi sao?" Chung Sở Hồng hỏi.
"Đương nhiên là phải thu hồi rồi. Nước Anh bây giờ như ngọn đèn trước gió, chẳng còn lại bao nhiêu sức lực đâu! Còn nhớ quân cảnh Hồng Kông năm đó không, chẳng biết nổi điên cái gì, chạy tới biên giới Sa Đầu nổ súng, kết quả đến dân quân của chúng ta còn đánh không lại."
"Theo ta thấy, chính là do chính sách quá cầu ổn định, khiến cho người Anh được voi đòi tiên, quên mất bài học cũ. Cứ san bằng là xong!"
"Tuệ tỷ, ngươi cũng phải nghĩ đến tâm trạng của ta một chút chứ, ta là người Hồng Kông mà!" Chung Sở Hồng nói.
"Ngươi cũng là đồng chí mà, sợ gì chứ... Tiểu Cung, đánh bài đi!" Thạch Tuệ thúc giục.
"Chờ chút, chờ chút!"
Cung Tuyết tay chân luống cuống nhìn bài, do dự nói: "Hình như... ta ù rồi thì phải?"
"Ù thì hạ bài xuống đi!" Thi Nam Sinh nói.
"Ta không chắc lắm!"
"Vậy thì ngươi cứ nổ ù đi!" Chung Sở Hồng cười nói.
"Ái chà, ta, ta..."
Cung Tuyết vẫn đưa tay đẩy bài xuống. Thi Nam Sinh nhìn qua, cười nói: "Ù kiểu gì thế này? Mà thôi kệ, ù vớ ù vẩn cũng là ù. Thấy chưa, ngươi càng ngày càng thành thục rồi đó? Ta đã nói rồi, phụ nữ Thượng Hải trời sinh đã biết chơi mạt chược."
"Ta lại không đồng ý, phụ nữ Kinh thành cũng biết chơi!" Lưu Tuyết Hoa chen vào một câu.
"Vậy sao ngươi không dám chơi?" Thạch Tuệ nói.
"Phụ nữ Hồng Kông mới là biết chơi!" Chung Sở Hồng nói.
"Đúng vậy, đúng vậy, phụ nữ Kinh thành thì giỏi xuất hiện trên Gala chào Giao thừa thôi!" Thi Nam Sinh nói.
"Ha ha ha!"
Bốn người phụ nữ cùng cười vang đầy uy lực, ôi~~~ thật khủng bố! Lưu Tuyết Hoa thở phì phò, nhéo má phúng phính của Phó Minh Hiến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận