1979 Thời Đại Hoàng Kim

Chương 128 công quan

Chương 128: Xử lý quan hệ công chúng
"Hôm nay ta tới phỏng vấn, hẹn nàng ra ngoài đi dạo một chút, vì muốn chụp mấy tấm hình đẹp mắt."
"Chúng ta đang trò chuyện rất vui vẻ, kết quả gã đàn ông không biết từ đâu ra này đột nhiên xông tới, cứ gọi Chu Quân Chu Quân, dây dưa không chịu buông tha nàng, còn muốn động thủ lôi kéo. Lúc ấy chúng ta sợ chết khiếp, ngươi nhìn xem thân thể hắn cường tráng như vậy, chúng ta làm sao đối phó nổi? May mà có mấy vị tráng sĩ này rút đao tương trợ, mới cứu được chúng ta! Loại bại hoại này, nên lập tức giam lại, bắn chết năm phút!"
Đồn công an gần đường Trung Lộ, vành đai 3 Bắc Kinh náo nhiệt hẳn lên. Một vị phóng viên, một vị ngôi sao điện ảnh trứ danh, một vị biên kịch trứ danh, cùng mấy vị võ thuật vô địch đã có mặt đông đủ, áp giải một gã côn đồ chơi trò lưu manh.
Vu Giai Giai đập giấy hành nghề lên bàn, thái độ phách lối miêu tả lại sự việc đã trải qua.
Trần Kỳ cũng nói: "Ta hẹn mấy người bạn tới xưởng phim chơi, vừa đúng lúc thấy cảnh này, không thể không mau chóng giúp đỡ sao?"
Cung Tuyết không thể nói dối mà mặt không đổi sắc, chỉ có thể giữ bộ dạng sợ chết khiếp.
""
Cảnh sát làm xong bút lục, đây là chuyện nhỏ, sự thật rất rõ ràng, chính là một vụ định giở trò lưu manh nhưng chưa thành, bị người thấy việc nghĩa ra tay ngăn chặn mà thôi!
Đây là một thời đại còn khá thô lỗ, phong trào đánh trả tức là đánh lộn chưa hình thành, chuyện đánh chết bọn buôn người cũng thường xảy ra. Việc người dân nhiệt tình bắt giữ phần tử phạm pháp giao cho đồn công an cũng rất thường gặp. Huống chi từng người đến đây lại còn có thân phận như vậy.
Cảnh sát cũng không dám thất lễ, nói: "Chúng tôi đã tìm hiểu tình huống, cảm tạ mấy vị, các ngươi có thể về trước, nếu có tình huống gì chúng tôi sẽ liên hệ lại."
"Hắn sẽ bị xử lý thế nào?" Trần Kỳ hỏi.
"Chúng tôi sẽ liên hệ đơn vị của hắn, sau khi điều tra rõ ràng, đáng xử phạt thế nào sẽ xử phạt thế đó."
Công việc chắc chắn là không giữ được rồi, nói không chừng còn phải chịu xử lý hình sự. Đây còn xem là may mắn, ba năm sau mà gặp phải chiến dịch Nghiêm Đả, có thể bị bắn chết trực tiếp.
Gã đàn ông kia thực ra cũng không bị đánh nặng lắm, cú đá 'hủy đi từ đường' của Qua Xuân Yến cũng rất có chừng mực, hắn chẳng qua chỉ là tinh thần uể oải, như quả bóng da xì hơi. Lúc này thấy bọn họ sắp đi, hắn đột nhiên kêu lên: "Nàng! Nàng nhận phiếu lương và tiền của ta! Nàng không thể đi!"
"Hửm?"
Cảnh sát quay đầu lại, hỏi: "Các ngươi còn có qua lại về tiền bạc hay tài sản gì sao?"
"Ta hoàn toàn không quen biết hắn! Mỗi ngày ta đều nhận được rất nhiều thư, thỉnh thoảng có thư kẹp phiếu lương và tiền, ta đã sớm nộp lên cho đơn vị xử lý rồi, ta cũng không biết là hắn gửi. Ngài có thể đến xưởng phim xác minh."
Cung Tuyết nói chắc như chém đinh chặt sắt.
"À, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng."
Mấy người đi ra ngoài. Cung Tuyết ở bên trong còn tỏ ra rất kiên cường, nhưng vừa ra khỏi cửa liền mềm nhũn. Nàng có bóng ma tuổi thơ, rất sợ phải đối mặt với tình cảnh bị thẩm vấn kiểu này. Trần Kỳ đỡ lấy nàng, an ủi: "Không sao, không sao, tên kia sau này không thể đến dây dưa ngươi nữa rồi."
"Hắn mà còn quay lại, chúng ta lại đánh hắn!" Hoàng Thu Yến nói.
"Không cần lo lắng, ngày mai ta đăng bài báo, nói rõ chuyện này trước, như vậy sự việc đã được định tính, không ai bôi nhọ được ngươi nữa đâu."
Vu Giai Giai hiếm khi nói được lời dễ nghe, rồi hỏi: "Trần Kỳ, ngươi mời chúng ta đi đâu ăn đây?"
"Đi đến cái chỗ kia kìa, nơi được mệnh danh là hộ kinh doanh cá thể đầu tiên ở kinh thành!"
"Ta biết rồi, Duyệt Khách Quán Ăn!"
...
Duyệt Khách Quán Ăn nằm ở ngõ Thúy Hoa, khu Đông Thành.
Quán mới khai trương không lâu, là hộ kinh doanh cá thể chính thức đầu tiên ở kinh thành, bà chủ tên là Lưu Quế Tiên.
Vào cái thời đại vật chất thiếu thốn này, hộ cá thể mở quán ăn, phiền phức nhất chính là tìm nguồn nguyên liệu ở đâu? Hầy, Lưu Quế Tiên này cũng lợi hại lắm, cán bộ cục Công Thương xách bao gạo tới, bưng cả nồi niêu xoong chảo giúp nàng tìm gạo, tìm đậu hũ, lại còn đứng ra bảo lãnh cho nàng vay ngân hàng 500 đồng để mua một cái tủ lạnh...
Bởi vì nàng từng làm bảo mẫu cho Hoa Soái.
Trần Kỳ cũng cảm thấy rất hứng thú với nơi này, dẫn mấy người vội vã đi tới. Quán ăn nhỏ nằm trong ngõ hẻm, bên trong chỉ có bốn cái bàn, không có người làm thuê, chỉ có một mình bà chủ.
"Mấy vị đồng chí đến ăn cơm phải không ạ?"
Lưu Quế Tiên chào hỏi.
"Đến ăn cơm, sao lại không có khách vậy?"
"Quán của ta bình thường ít khách lắm, chủ yếu là vài người từ tòa nhà Hoa Kiều tới, người bình thường cũng không dám ăn quán. Ngài xem một chút, trên tường kia là thực đơn."
Trần Kỳ nhìn qua, tôm he 5 đồng, thịt sợi sốt vị cá 1.6 đồng, khoai tây sợi xào 0.68 đồng...
"Vậy lấy một món thịt kia đi, rồi xào tùy tiện thêm hai món nữa!"
"Được, được, được, ngài chờ chút!"
Lưu Quế Tiên lần đầu gặp khách hào phóng như vậy, còn sang hơn cả người của tòa nhà Hoa Kiều, liền luôn tay vào bếp xào nấu. Không bao lâu, thức ăn lần lượt được dọn lên bàn, mùi vị quả thực không tệ, tay nghề của người từng làm bảo mẫu cho Hoa Soái đương nhiên phải tốt rồi... Mấy món thịt này đều là những thứ ngày thường khó được ăn, nên cả nhóm ăn ngấu nghiến.
"Xuân Yến tỷ, năm nay ngươi 21 tuổi rồi phải không?" Trần Kỳ chợt hỏi.
"Ừm, sao thế?"
Qua Xuân Yến vẻ mặt vẫn ngầu.
"Vận động viên võ thuật các ngươi thường giải nghệ ở tuổi bao nhiêu?"
"Còn tùy tình hình, nếu bị thương nặng thì giải nghệ trực tiếp. Bình thường thì phải sau 25 tuổi, lúc đó đã là vận động viên lão làng, có thể cân nhắc làm huấn luyện viên hay gì đó."
"Vậy ngươi giải nghệ rồi dự định làm gì?"
"Ta?"
Qua Xuân Yến suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta chắc sẽ làm huấn luyện viên thôi, bồi dưỡng thêm mấy nhà vô địch nữa."
"Nếu có cơ hội, sau khi các ngươi giải nghệ khỏi đội tuyển võ thuật thì có thể tới giúp ta, theo ta... ài... nói thế nào nhỉ, chính là ta sẽ trả lương, trả cát-xê, trả tiền thưởng cho các ngươi."
"Ngươi định làm nhà tư bản hả?" Hoàng Thu Yến nói tỉnh bơ.
"Ta muốn thành lập một đội ngũ, hôm nay các ngươi đã công nhận ta dẫn đầu thì ta đương nhiên muốn dẫn dắt các ngươi làm nên sự nghiệp lớn hơn. Quay nhiều phim, kiếm nhiều tiền, tạo dựng một vùng trời riêng, các ngươi đều sẽ là ngôi sao lớn!"
"À, nói vậy thì ta hiểu rồi, cùng ngươi đóng phim cũng thú vị đấy, ta chắc chắn sẽ tham gia!" Vương Quần nói.
"Ta cũng đi!"
"Vậy ta cũng đi!"
"Ha ha, tốt, chúng ta lấy nước thay rượu cạn một ly, tính luôn cả phần của Kế Xuân Hoa, Hùng Hân Hân, Tôn Kiện Khôi nữa."
Mấy người cụng ly như thật, Cung Tuyết dường như hiểu ra đôi chút, hỏi: "Vậy Lý Liên Kiệt muốn giải nghệ thì khó lắm nhỉ, hắn mới 17 tuổi."
"Một người đoạt năm huy chương vàng, ai lại chịu thả hắn đi? Cứ làm thêm mười năm nữa đi!"
"Thế chẳng phải là lãng phí sao?"
Mọi người bàn tán. Trần Kỳ không lên tiếng. Lý Liên Kiệt sau khi đóng xong 《 Thiếu Lâm Tự 》 đã muốn rời đi, đội tuyển võ thuật chắc chắn không đồng ý rồi, cuối cùng hắn phải dùng một phương thức không theo quy tắc thông thường để đạt được mục đích.
... ...
Sau một ngày mệt mỏi, khi trở lại Xưởng phim Bắc Kinh thì trời cũng đã tối.
Hai người không lên lầu mà lại ra con đường nhỏ gần nhà khách thì thầm nói chuyện. Ngọn đèn đường lẻ loi nơi đó vẫn tĩnh lặng trong ánh hoàng hôn như vậy.
"Ta không sao đâu, không cần lo lắng cho ta, ta lại không phải trẻ con, chẳng qua là nhất thời bị giật mình thôi."
Cung Tuyết nhìn hắn không chớp mắt, nói: "Ngươi thật giống như luôn có cách giải quyết mọi vấn đề vậy, đầu óc ngươi sao lại có thể nghĩ ra được những điều đó vậy?"
"Cái này gọi là xử lý quan hệ công chúng, rất đơn giản. Nếu để cảnh sát vào xưởng phim điều tra, chắc chắn sẽ có lời ra tiếng vào. Chúng ta chủ động đến đồn, tính chất sự việc liền khác hẳn. Ngày mai tờ báo nhỏ kia lại viết một bài, là có cả lý lẫn mặt."
"Cái gì mà báo nhỏ, Giai Giai mà nghe được là muốn đánh ngươi đấy."
Cung Tuyết che miệng cười, rồi lại thấy người này tiến sát tới gần, lưng nàng lại chạm vào cột đèn đường phía sau. Lần này nàng không còn luống cuống nhiều nữa, chỉ có chút xấu hổ: "Trước kia không thấy ngươi xấu xa, sao bây giờ ngươi lại hư hỏng như vậy?"
"Ta mà không động đậy gì, chắc ngươi lại nghi ta có bệnh mất."
"Ngụy biện! Không cho phép ngươi quá đáng."
"Ta mệt như vậy, ôm một cái cũng được chứ hả?"
"..."
Cung Tuyết cụp mắt xuống, nhìn vệt sáng vàng mờ ảo dưới đất, thì thầm như một chú thỏ nhỏ: "Chỉ một cái thôi."
...
Ngày thứ hai.
Vu Giai Giai giật một cái tít nghe rợn cả người: "Ngôi sao điện ảnh trứ danh Cung Tuyết bị tấn công giữa ban ngày!!"
Bài báo trực tiếp miêu tả đối phương thành một kẻ tâm thần, vì xem 《 Lư Sơn Luyến 》 mà ám ảnh nữ chính không quên, nên ra tay tấn công ngoài đường phố. May mắn là có mấy vị hiệp sĩ thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ. Cung Tuyết bị ngã xuống đất, lại còn bị trầy da!
Sau đó, bài báo nhắc qua chuyện phiếu lương và tiền, kêu gọi người hâm mộ hãy lý trí, đừng gửi những thứ này, nếu có lòng hảo tâm thì hãy tặng cho những người cần hơn.
Độc giả đọc xong đau lòng biết bao, thư thăm hỏi bay tới tấp như tuyết rơi vào Xưởng phim Bắc Kinh, còn gã 'tâm thần' kia thì bị chửi mắng tối tăm mặt mũi...
Trần Kỳ cũng giữ đúng lời hứa, làm hẳn một lá cờ thưởng treo ở đội tuyển võ thuật, trên đó viết:
"Kiến nghĩa dũng vi, tinh thần thượng võ trường tồn, phẩm đức cao thượng xứng là tấm gương thanh niên!"
(...)
Bạn cần đăng nhập để bình luận