1979 Thời Đại Hoàng Kim

Chương 888 lịch sử đại thế

Chương 888: Đại thế của lịch sử
Đồng chí Nicolas yêu cầu hai người thành lập một tiểu tổ, bọn họ hành động nhanh chóng và lập tức bắt tay vào việc.
Cái gọi là nghiên cứu, chính là xem xét trên phương diện pháp lý và thực tế, điều tra phân tích xem có thể mở cửa cho lính già hồi hương thăm người thân hay không, và nếu mở thì mở như thế nào? Chuyện này được tiến hành bí mật, tiểu Mã ca còn trổ tài chữ nghĩa một phen, đặt tên chuyên án là: Dĩnh Khảo chuyên án!
Dĩnh Khảo là tên một người, một vị đại phu của nước Trịnh.
Trịnh Trang công vì mẫu thân thiên vị đệ đệ, lại còn ủng hộ đệ đệ làm loạn, nên đã đày mẫu thân đi nơi khác, và thề rằng vĩnh viễn không gặp lại. Nhưng sau đó Trịnh Trang công lại hối hận, Dĩnh Khảo bèn hiến kế đào một đường hầm dưới đất để mẹ con họ được gặp nhau.
Cho nên, tiểu Mã ca đặt tên "Dĩnh Khảo chuyên án" với ngụ ý đây là phương án mở ra con đường cho lính già thăm người thân.
Ừm, tiểu Mã ca làm việc khác thì không được, nhưng khoản làm màu mè bề ngoài thì đúng là rất giỏi...
Bọn họ bí mật làm việc, bên ngoài không ai hay biết, trong khi đó hoạt động của các lính già vẫn diễn ra bừng bừng khí thế. Ngay ngày thứ hai sau đại hội tụ tập vạn người, vô số lính già đã xuống đường phố, bắt đầu hành động gây quỹ.
Tây Môn Đinh.
Tại nơi phồn hoa của Đài Bắc, một điểm gây quỹ được dựng lên ở đầu đường, có treo biểu ngữ và bày ra một cái bàn. Trên bàn có một thùng giấy nhỏ, bên cạnh để mấy chồng băng từ, những cuốn băng từ này ngay cả vỏ bọc cũng không có, trơ trọi trông rất đơn sơ.
Dương Tổ Quân ôm đàn ghi-ta, lại một lần nữa xông pha trận mạc, cất tiếng hát: "Ta muốn có một mái nhà, một nơi không cần phải lộng lẫy xa hoa, khi ta mệt mỏi, ta sẽ nghĩ về nó..."
Không ít người dừng chân lại xem.
Dương Tổ Quân thấy vậy, nhân cơ hội hô lớn: "Xin hãy ủng hộ việc mở cửa hai bờ eo biển, để lính già được hồi hương thăm người thân! Chúng tôi có thu một ít băng nhạc, mỗi cuốn 50 Đài tệ, mời các vị huynh đệ tỷ muội ra tay giúp đỡ, không mua cũng không sao, ta hát cho mọi người nghe!"
Nói xong, nàng lại tiếp tục hát.
Trải qua hai lần hành động trước đó, các giới ở Đài Loan đã dành sự chú ý rất lớn cho họ. Người dân nghĩ rất đơn giản, lính già đều xuống đường thị uy như vậy mà không bị bắt giữ, vậy thì chắc chắn là không có vấn đề gì.
Không ít người bày tỏ sự đồng tình với họ, và trong phạm vi khả năng của mình, họ sẵn lòng ủng hộ một chút.
Lúc này, có một bà dì lại gần hỏi: "Tiểu thư, bài hát cô hát này cũng có trong cuốn băng này phải không?"
"Đúng vậy, đúng vậy! Chúng tôi đã ghi âm năm bài hát, đây là khả năng lớn nhất của chúng tôi rồi, ngài có muốn ủng hộ một chút không?"
"Vậy đưa ta một cuốn!"
"Vâng ạ, cảm ơn ngài, cảm ơn ngài!"
Một lính già hai tay đưa lên một cuốn băng từ, bà dì bỏ năm đồng xu mệnh giá 10 Đài tệ vào thùng giấy.
Thời đó, ở Đài Loan, một cuốn băng từ bản gốc giá 100-150 Đài tệ, bản lậu giá 50-80 Đài tệ – trong khi mức lương trung bình hàng tháng ở Đài Loan khoảng 15.000 Đài tệ mới.
Tiếng đồng xu rơi lách cách vào thùng giấy, dường như còn hay hơn bất kỳ bản nhạc nào trên thế giới, khiến Dương Tổ Quân và các lính già càng thêm phấn chấn, đồng thời cũng thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
"Ta cũng mua một cuốn!"
"Cho ta một cuốn!"
"Cô hát hay quá, ta cũng mua một cuốn! Hy vọng các ngươi sớm đạt thành tâm nguyện."
"Cảm ơn! Cảm ơn mọi người!"
Trong nháy mắt, một trăm cuốn băng từ đã bán được một nửa. Họ có tổng cộng một nghìn cuốn, hôm nay chuẩn bị mười điểm gây quỹ, mỗi điểm một trăm cuốn.
Còn có người chủ động tiến lên bắt chuyện: "Ta tuy là người Đài Loan bản địa, nhưng luôn ủng hộ các ngươi, dù chỉ vì tinh thần nhân đạo, chính quyền cũng không nên cấm các ngươi hồi hương, các ngươi cố lên nhé!"
"Tiểu thư, bài 《 Lưu Lạc Ca 》 đó của các ngươi rất hay, ta nghe hai lần là thuộc rồi."
"Cách làm này của các ngươi không tệ, sau này nếu có điều kiện phát hành album chính thức, ta nhất định sẽ ủng hộ."
Dương Tổ Quân vừa phải ứng đối, vừa hát, vừa bán băng từ, bận tối mắt tối mũi. Ở đảo Đài Loan có không ít người như vậy, cả đời nỗ lực vì giao lưu hai bờ eo biển, ủng hộ thống nhất.
Đang lúc bận rộn, nàng chợt tinh mắt, thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc.
Nàng nhanh chóng lao ra, níu lấy vai người đó.
"Ối!"
"Ngươi đừng hòng chạy!"
"Tỷ muội, ngươi nhỏ giọng một chút!"
"Yên tâm đi, không ai chụp hình ngươi đâu..."
Dương Tổ Quân cười toe toét ôm lấy Trương Ngải Gia, nói: "Này, ngươi đừng nói với ta là ngươi tình cờ đi dạo phố ngang qua gian hàng của chúng ta nhé? Đại tiểu thư như ngươi cũng có lòng từ bi sao?"
"Suỵt!"
Người này chính là Trương Ngải Gia, nàng thở dài: "Ta không nói lại ngươi, ta mua, ta mua là được chứ gì?"
Nói rồi, nàng móc ra mấy tờ tiền giấy trăm Đài tệ, Dương Tổ Quân không khách khí giật lấy, chỉ đưa lại cho nàng một cuốn băng từ, nói: "Ngươi về nghe thử xem, mấy bài hát này không tệ đâu, chúng ta đang định phát hành album, ngươi phải giúp đấy nhé!"
"Để sau hẵng nói!"
Trương Ngải Gia lén lén lút lút chuồn đi.
Mối quan hệ giữa hai người này cũng rất đặc biệt, năm đó sau khi việc lính già thăm người thân được mở ra, khi họ gặp khó khăn về lộ phí, Dương Tổ Quân đã gọi điện thoại nhờ Trương Ngải Gia tài trợ một ít, Trương Ngải Gia liền trực tiếp trả tiền vé máy bay cho đoàn về quê.
Trương Ngải Gia là người hiểu chuyện, biết rằng việc đòi độc lập không có kết quả tốt đẹp. Mấy năm nàng cùng các đạo diễn thế hệ trước của Đài Loan làm chủ tịch Giải Kim Mã, đã rộng lòng tiếp nhận các nền điện ảnh từ cả hai bờ ba miền, đó cũng là thời kỳ huy hoàng nhất của Giải Kim Mã.
...
Tối hôm đó, mọi người trở về tổng kết.
Một nghìn cuốn băng từ đã được bán hết dễ dàng, quyên góp được hơn sáu mươi nghìn Đài tệ tiền vốn, có không ít người còn cho thêm tiền.
"Vụ này làm ăn tốt thật! Ta cảm thấy mười nghìn cuốn cũng bán hết được, chỗ ta chỉ nửa ngày đã bán sạch rồi."
"Đúng vậy, đúng vậy! Rất nhiều người cũng tới hỏi mấy bài hát này tên là gì."
"Ý tưởng của lão Khương thật không tệ, chúng ta thực sự nên thành lập công ty, lập quỹ, tập hợp mọi người lại, đoàn kết chặt chẽ thành một khối, để không ai dám xem thường chúng ta!"
"Tháng sau lại làm một lần nữa! Ngay ngày 7 tháng 7, chúng ta đến trước cửa chính đảng bộ để thỉnh nguyện!"
"Được!"
"Không thành vấn đề!"
Mọi người hô vang hưởng ứng, một luồng sức mạnh đoàn kết chưa từng có lan tỏa khắp người, họ đã tin chắc rằng mình có thể giành được thắng lợi.
...
Bắt đầu từ tháng Năm, mỗi tháng họ đều tổ chức một hoạt động.
Thoáng đó đã đến tháng Bảy, các lão binh quả nhiên vào đúng ngày 7 tháng 7 đã kéo đến trước cửa chính đảng bộ để thỉnh nguyện, và vẫn an toàn rút lui. Đó chính là trụ sở đảng bộ, thế mà cũng không ai bị bắt, kẻ ngốc cũng nhìn ra được manh mối rồi.
Bên phía Hồng Kông.
Hoạt động "Vạn người thư nhà gửi Đài Loan" hô ứng lẫn nhau, các tờ báo cánh tả mỗi ngày đăng mấy lá thư nhà, có thư của người Đài Loan ở đại lục viết, có thư của kiều bào về nước viết, còn có thư của các nhân sĩ thuộc đảng phái dân chủ viết.
Những lá thư này được công khai gửi đến Đài Loan, còn việc họ có nhận hay không là chuyện của họ.
Mà ở trong đảo, các lính già cũng nhận được ngày càng nhiều sự đồng tình và ủng hộ, rất nhiều nhân sĩ xã hội đã chìa tay giúp đỡ, một cuộc vận động về quê thăm người thân diễn ra rầm rộ ở Đài Loan.
Ngay cả nhân sĩ Phật giáo nổi tiếng là Đại sư Tinh Vân cũng lên tiếng bày tỏ "hy vọng mở cửa cho dân chúng về quê thăm người thân".
Truyền thông Macao cũng vào cuộc góp vui.
Ngay lập tức, bầu không khí đã được đẩy lên cao! Có cảm giác như cả hai bờ ba miền đang đồng lòng hiệp lực, cùng nhau giúp các lính già mở ra cánh cửa về nhà.
Ở Kinh thành, các lãnh đạo liên quan vô cùng phấn khích, chỉ hận không thể chạy ngay đến Hồng Kông. Bọn họ không ngờ hành động của tiểu tử kia lại nhanh như vũ bão, mạnh mẽ và chóng vánh như vậy, xoạch xoạch vài cái đã tạo ra cục diện này, việc phá băng hai bờ eo biển sắp thành hiện thực.
Phía Văn phòng Sự vụ Đài Loan cũng hết sức phấn chấn (*Edit: revised based on context compared to convert "ghen tị"*). Cả Bộ Tuyên truyền trên dưới đều phấn chấn tinh thần, lãnh đạo Vương cười to trong phòng làm việc: "Thằng nhóc này! Thằng nhóc này!"
Đây chính là lợi thế khi thuận theo dòng chảy của lịch sử, không ai biết Trần Kỳ may mắn gặp thời thế nào, chỉ cho rằng hắn đã lập đại công. Mặc dù chính phủ Đài Loan vẫn chưa có động tĩnh gì, nhưng cũng có thể thấy rằng, họ không chịu nổi áp lực nữa.
...
Trong tình thế như vậy, nội bộ Quốc dân đảng cũng đang tranh cãi ồn ào.
Một số thành viên phái bảo thủ phản đối việc cho lính già hồi hương, đồng chí Nicolas bề ngoài thì lắng nghe ý kiến, nhưng thực chất vẫn làm theo kế hoạch của mình.
Chiều tối ngày 14 tháng Bảy.
Hơn 200 phóng viên trong và ngoài nước đã tụ tập tại sảnh họp báo của Cục Thông tin. Cục trưởng Cục Thông tin đương nhiệm họ Thiệu bước nhanh ra, bầu không khí nhất thời trở nên căng thẳng. Ông nở nụ cười, đảo mắt nhìn khắp hội trường, rồi cao giọng tuyên bố:
"Phụng lệnh 'Tổng thống', xin tuyên bố, khu vực Đài Loan, kể từ 0 giờ ngày 15 tháng 7, bắt đầu giải trừ lệnh giới nghiêm!"
Oành!
Cả hội trường như vỡ tung.
Điều này có nghĩa là lệnh giới nghiêm mà Đài Loan đã thi hành suốt 38 năm sắp kết thúc – ngoại trừ Kim Môn và Liên Giang.
Cụ thể là: Mở cửa báo chí, từ nay tin tức được tự do đăng tải; các chương trình truyền hình, điện ảnh, âm nhạc, văn hóa học thuật v.v... đều được mở cửa; một số khu vực cũng không còn lệnh giới nghiêm ban đêm... Đám mây đen bao phủ trên đầu người dân cuối cùng cũng tan đi – hoặc họ tự cho là đã tan đi.
Việc giải trừ lệnh giới nghiêm và việc cho lính già về quê là hai chuyện khác nhau.
Việc giải trừ lệnh giới nghiêm đã được bàn bạc từ năm ngoái, bây giờ chỉ là chính thức công bố mà thôi.
Nhưng điều này không ngăn cản mọi người liên tưởng, lệnh giới nghiêm còn được giải trừ, thì việc lính già hồi hương lẽ nào còn xa nữa sao?!
(Còn tiếp...)
Bạn cần đăng nhập để bình luận