1979 Thời Đại Hoàng Kim

Chương 184 Lý Kiện Quần

"Đây là Trương Kim Linh đại tỷ!"
"Lương Hiểu Sinh đại ca!"
"Lưu Hiểu Khánh tỷ tỷ!"
Dù là người bình thường không hợp nhau lắm, nàng cũng giới thiệu một vòng, nói cho mọi người đây là muội muội của mình, sau đó lại dặn dò phải nghiêm túc quay phim, có trách nhiệm, không được nháo tính khí vân vân.
"Ai nha, ta biết rồi, ta còn lớn hơn cả Trần tổng kỳ, chút đạo lý này còn không hiểu sao?"
"Trần tổng kỳ? ?"
"Hắn bảo ta gọi hắn là Trần tổng, dĩ nhiên là Trần tổng kỳ rồi."
"Tiểu Trần, vậy ngươi phải nỗ lực nhé, trên tổng kỳ là bách hộ, sau đó là thiên hộ, Trấn Phủ Sứ, chỉ huy thiêm sự, chỉ huy Đồng tri, Chỉ Huy Sứ, ngươi phải thăng cấp sáu lần nữa mới tới nơi đấy!"
Lương Hiểu Sinh viết tiểu thuyết võ hiệp đã tra cứu không ít tài liệu, đã là cây bút đạt chuẩn, thuộc loại đặt trước được cả trăm ngàn bản ấy.
"Thôi đi, ta bây giờ là đề đốc Đông Xưởng, ai thèm để ý Cẩm Y Vệ chứ?"
Trần Kỳ không hề để tâm mà tự trêu mình, nói với Cung Oánh: "Ngươi cứ coi nơi này như nhà mình, có chuyện gì thì tìm ta, đừng tìm tỷ tỷ của ngươi, chị ngươi tính tình yếu đuối, cãi nhau với người ta cũng không biết cãi, ai bắt nạt ngươi ta giúp ngươi ra mặt."
Cung Tuyết trừng mắt liếc hắn một cái, không phản bác, bởi vì hắn nói là sự thật.
"Được thôi, có chuyện ta sẽ tìm ngươi!"
Cung Oánh cũng không khách khí, nhanh miệng đáp ứng, lại nhìn nhìn đôi cẩu nam nữ này, trong lòng đã rõ như gương.
... ...
Ban đêm, tại nhà đơn tập thể.
Cung Oánh đương nhiên là ngủ cùng tỷ tỷ.
Nàng ngồi trên ghế sa lon, dùng chậu nhỏ ngâm chân, hâm mộ nói: "Tỷ thật tốt, một mình ở nhà lớn như vậy, cũng không ai quản, thật tự do tự tại. Ta đã hơn 20 tuổi rồi mà vẫn còn ở cùng ba mẹ đây này."
"Vậy ngươi mau mau kết hôn đi, tranh thủ được phân một căn nhà."
"Chưa tìm được người thích hợp nha, bây giờ nhà nước đề xướng kết hôn muộn, ta là đang hưởng ứng lời kêu gọi đó. Ngược lại là tỷ ấy, tỷ thật sự tìm cho ta một tiểu muội phu sao?"
"Nói bậy bạ gì đó, tiểu muội phu cái gì chứ, ta..."
Cung Tuyết muốn nói lời trong lòng với muội muội, nhưng lời đến cổ họng lại đột nhiên không muốn nói ra nữa, chỉ lắc đầu, hỏi: "Ngươi ở trong đoàn thế nào? Hòa đồng với mọi người chứ?"
"Cũng tốt lắm ạ, ta với Lý Kiện Quần quan hệ tốt nhất. Ai nha, để ta nói cho tỷ nghe, nàng ấy rất có tài hoa, biết thiết kế quần áo, biết thiết kế sân khấu, biết hội họa nữa. Ta xem tranh sơn dầu của nàng rồi, ôi, đúng là cấp độ chuyên nghiệp."
"Nàng ấy học mỹ thuật à?"
"Vâng, ở Thượng Hí ạ!"
"Vậy ta phải tìm cơ hội nói chuyện với nàng ấy một chút... Biết hội họa thì tốt quá..."
Cung Tuyết cười nói, trong xưởng phim, họa sĩ mỹ thuật đều là lão tiền bối, khó lắm mới gặp được người trẻ tuổi cùng sở thích, hy vọng có thể nói chuyện hợp.
Hai người nói chuyện thì thầm một lúc, rồi lên giường ngủ. Vừa nằm xuống không bao lâu, Cung Tuyết chợt che mặt, chỉ cảm thấy xấu hổ, bởi vì tiếng rên rỉ quen thuộc kia lại vang lên.
Cung Oánh lúc đầu không phản ứng kịp, sau đó mới trừng lớn mắt, nói nhỏ: "Bọn họ, bọn họ..."
"Là đôi vợ chồng son phòng bên cạnh."
"Chuyện này cũng quá đồi phong bại tục đi, ngày nào cũng kêu vậy à?"
"Một tuần kêu khoảng ba lần."
"Ai ôi, đầu óc quay cuồng mất!"
Cung Oánh vừa rồi còn ngưỡng mộ căn phòng này, bây giờ thì không còn chút nào nữa. Nàng sờ sờ đầu tỷ tỷ, thở dài nói: "Thật là khổ cho tỷ, tỷ nhất định khó chịu lắm."
"Phiền chết đi được! (Muốn chết à!)"
Cung Tuyết đẩy tay nàng ra, véo nhẹ nàng một cái: "Ngủ đi ngủ đi, một lát nữa là họ hết kêu thôi."
...
Ngày hôm sau.
Đoàn làm phim dậy thật sớm, đến phòng hóa trang, bắt đầu chuẩn bị.
Lý Kiện Quần mặc y phục trắng, mái tóc xanh búi lên, đôi mắt vốn trong như nước hồ thu, kết hợp với kiểu trang điểm quả phụ, càng lộ vẻ sầu bi, ta thấy mà thương.
Bên cạnh có một bé trai và một bé gái đang chơi đùa, đây là những đứa con của nàng trong phim.
Trong phim trường đã dựng sẵn bối cảnh. Cảnh phim này kể về việc Tần Hương Liên tố cáo thất bại, dừng chân tại một trấn nhỏ gần kinh thành, kết quả bị tên chủ quán sắc dục huân tâm để ý, lẻn vào phòng định giở trò cưỡng bức. Đúng lúc đó Triển Chiêu đến tra án, phát giác sự việc và kịp thời cứu nàng.
"Tiểu Trần đến rồi!"
"Nha, tiểu Cung cũng tới!"
"Cung Tuyết đến rồi!"
Ngoài cửa tiếng gọi nhau vang lên. Lý Kiện Quần mừng rỡ. Trần Kỳ có giỏi giang đến mấy cũng chỉ là nhân viên hậu trường, đối với người bình thường mà nói, Cung Tuyết đang nổi tiếng mới là thần tượng. Nàng vừa không tiện thúc giục thợ trang điểm, lại vừa sợ lát nữa người ta bỏ đi.
Đúng lúc này, hai người kia đến nơi, Cung Oánh cũng đi theo, giới thiệu: "Tỷ, vị này chính là Lý Kiện Quần ạ!"
"Chào ngài, chào ngài! Ta bây giờ không tiện lắm, xin ngài thứ lỗi!"
Lý Kiện Quần có chút khó xử, cố gắng hết sức gật đầu một cái thay cho lời giải thích. Cung Tuyết cười nói: "Không sao đâu, ngươi cứ hóa trang đi. Tiểu Oánh có kể với ta về ngươi, nói ngươi rất giỏi mỹ thuật."
"Không có không có, ta toàn vẽ linh tinh thôi."
"Ngươi mới là chuyên nghiệp, ta mới là nghiệp dư đây này. Hôm nay quay phim xong, nếu ngươi không ngại, cùng tiểu Oánh tới nhà tập thể của ta chơi nhé?"
"Vâng vâng, cảm ơn ngài đã mời, ta nhất định sẽ đến!"
Lý Kiện Quần vui vẻ đáp ứng, cảm thấy đối phương ngoài đời còn xinh đẹp hơn trong phim ảnh, nói chuyện cũng dịu dàng, ấn tượng rất tốt.
Trần Kỳ đi theo nhìn một vòng, Lý Pha, Chu Khiết đều không có mặt. Vương Quần thì có mặt, nhưng vì quá quen thuộc nên hắn cũng lười nói chuyện.
Cung Tuyết huých hắn, nói: "Buổi tối ngươi cùng Vương Quần tới ăn cơm đi, đông người cho náo nhiệt."
"Ngươi để ý Lý Kiện Quần đó thế nhỉ, còn mời người ta tới nhà tập thể?"
"Ta nghe nói nàng học mỹ thuật chuyên nghiệp nên muốn trao đổi một chút. Ai, hay là gọi cả đạo diễn Dương và Vương lão sư tới luôn nhé, thế nào?"
"Bảy người, có chứa đủ không?"
"Chen chúc một chút chắc cũng tạm được. Ta đưa phiếu thịt cho ngươi cả rồi đấy, làm phiền ngài đại giá, đến cửa hàng Hoa Kiều mua chút đồ ăn ngon nhé?"
"Ừm được, ta đi cùng..."
Cung Tuyết thấy hắn có vẻ không yên lòng, hỏi: "Ngươi ngó nghiêng tìm cái gì đấy?"
"Ta tìm tên dâm tặc kia, sao còn chưa tới nhỉ... A, đến rồi!"
Trần Kỳ đột nhiên vỗ tay một cái, lại muốn cười chết, chỉ thấy Trương Thiết Lâm mặt mày buồn bực, lảo đảo đi từ bên ngoài phòng hóa trang vào, bên cạnh là Tạ Viên đang ngơ ngác đi theo.
Hai người được đưa tới trước mặt Dương Khiết.
"Hai vị là...?"
"Chào đạo diễn, ta diễn vai chủ quán!"
"Chào đạo diễn, ta diễn vai điếm tiểu nhị!"
"À à, được rồi, đi hóa trang đi!"
Cung Tuyết cũng vui vẻ nói: "Sao ngươi cứ toàn tìm người kia đóng loại vai này thế?"
"Ngươi không thấy hắn rất hợp sao? Cái lông mày kia, ánh mắt kia, cái mặt kia kìa, thêm bộ râu vào nữa là không cần diễn cũng ra chất rồi!"
Trần Kỳ lúc viết kịch bản 《 Bao Thanh Thiên 》, đã cố ý viết một vai cho 'hoàng a mã', đãi ngộ này có thể so sánh với Lý Liên Kiệt.
Đáng tiếc phim 《 Thái Cực 》 vẫn chưa chiếu ở đại lục, nếu không khán giả cả nước đã có thể chiêm ngưỡng phong thái anh hùng của 'hoàng a mã'.
Mà không chỉ hai bộ phim này, 'hoàng a mã' sau này sẽ xuất hiện với đủ loại hình tượng dâm tặc trong các bộ phim điện ảnh và truyền hình khác nhau, đúng là trời sinh dâm tặc Thánh thể, Hầu tổng của thập niên 80, quốc gia một cấp cấp ba diễn viên!
Đoàn làm phim bận rộn một hồi, rồi chính thức bấm máy.
Bối cảnh là trong phòng trọ của khách điếm. Hai đứa bé đều bị trói lại, miệng bị bịt kín. Lý Kiện Quần lúc tham gia lớp bồi dưỡng tập trung đã học qua một chút kiến thức diễn xuất cơ bản, giờ phút này là lần đầu tiên diễn xuất, không khỏi khẩn trương.
Nhưng phim truyền hình có cái hay hơn điện ảnh là không tốn phim nhựa, mà dùng băng từ. Nếu không, một bộ phim như 《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》 hơn 80 tập mà thật sự dùng phim nhựa thì dự án này cũng không thể được duyệt, đến Khương Văn cũng không dám phung phí như vậy.
"Chuẩn bị!"
"Bắt đầu!"
Theo tiếng hô của Dương Khiết, cảnh quay đầu tiên của 《 Bao Thanh Thiên 》 đã bắt đầu.
Lý Kiện Quần khẩn trương hoảng hốt ngã xuống giường. Trương Thiết Lâm thì trong nháy mắt đã nhập vai, miệng dán râu giả, xoa xoa tay cười dâm đãng liên hồi, nói ra câu thoại kinh điển truyền đời mà Trần Kỳ đặc biệt thêm vào:
"Hắc hắc, mỹ nhân, ngươi cứ gọi đi! Ngươi có gọi rách cổ họng cũng không ai tới cứu ngươi đâu!"
(...) (Hết chương...)
Bạn cần đăng nhập để bình luận