1979 Thời Đại Hoàng Kim

Chương 108 Cung Tuyết thay đổi cuộc sống

Chương 108: Cung Tuyết thay đổi cuộc sống
Tháng 6, mùa hè ở kinh thành.
Trong sân lớn Xưởng phim Bắc Kinh, cây liễu chập chờn trong gió ấm, hồ hoa nở rộ rực rỡ, tất cả đều tràn đầy sức sống. Đây là thời tiết đẹp nhất ở phương bắc, trời vẫn chưa nóng lắm, dễ chịu hợp lòng người.
Trần Kỳ mặc áo tay ngắn, bên dưới vẫn là quần dài, chân vẫn đi đôi giày thể thao nhập khẩu kia, cầm cái ly giữ nhiệt chạy tới phòng chụp ảnh.
Ly giữ nhiệt cũng mua ở cửa hàng Hoa Kiều, hắn nhận được quá nhiều kiều hối phiếu, đến kỳ hạn một năm phải vội vàng tiêu, bình thường không có việc gì liền đi dạo một vòng, vị tiểu thư nhân viên bán hàng xinh đẹp kia còn để lại phương thức liên lạc cho hắn.
Trần Kỳ ra khỏi cửa liền xé.
Hừ!
Nàng có thể để lại cho ta, cũng có thể để lại cho người khác, ta cũng không phải là người tùy tiện như vậy!
Đến phòng chụp ảnh, bên trong đã quay xong. Sau khi trải qua chuyện của Hùng Hân Hân, đoàn làm phim dường như đổi vận, tiếp theo quả nhiên xuôi chèo mát mái, Viên Hòa Bình và mọi người phối hợp cũng càng thêm trơn tru.
Bảy trận đánh nhau, cân nhắc đến thời lượng và tiết tấu phim, tất nhiên phải có chút lựa chọn cắt bỏ.
Hai trận đầu tốc chiến tốc thắng, trận thứ ba Miêu Cương côn vương là đánh kỹ, trận thứ tư ngạnh khí công và tầng thứ năm phong hoa yêu cũng là qua nhanh, ừm, phong hoa yêu muốn không qua nhanh cũng thật khó.
Trận thứ sáu tửu tăng cũng là đánh kỹ, theo sau chính là đại Boss.
Viên Hòa Bình và Vu Thừa Huệ nghiên cứu rất lâu, quyết định áp dụng mô thức Thái Cực kiếm đấu với song thủ kiếm: một bên ưu mỹ tiêu sái, hành như du long, động tĩnh xen kẽ, cương nhu tịnh tể; một bên khí thế hùng hồn, công sát sắc bén, thế đánh ngắn hiểm hóc, uy lực như sông lớn cuồn cuộn.
Cuộc quyết đấu này, quay mất năm ngày!
Viên Hòa Bình lần đầu vận dụng trí nhớ và thể lực với cường độ cao như vậy, lúc hô "Cắt!" cuối cùng, thiếu chút nữa đã tê liệt ngã quỵ, nhưng cũng nảy sinh một cảm giác thành tựu vô cùng kiêu hãnh. Song thủ kiếm đấy! Ta thiết kế song thủ kiếm, đám người làm võ thuật ở Hồng Kông còn đang đắm chìm trong Nam Quyền không thể thoát ra đâu.
Những diễn viên võ thuật trong nước này ai cũng rất liều mạng, huynh đệ họ Viên bày tỏ tán thưởng, nhưng cũng chỉ thế thôi.
Bởi vì giới võ thuật Hồng Kông còn liều hơn.
Giới võ thuật Hồng Kông phần lớn không có học thức, nhà nghèo, ngoài liều mạng ra thì không biết gì cả, bình thường chia làm ba bước:
"Bắt đầu!"
"Nhảy!"
"Đưa bệnh viện!"
Thật sự là không có bất kỳ biện pháp bảo vệ nào, nhảy từ mấy tầng lầu xuống, bên này đang quay phim, bên kia xe cứu thương đã chờ sẵn ở trường quay, bệnh viện thường xuyên giữ sẵn giường bệnh, công ty bảo hiểm cũng không nhận.
Hơn nữa bên đó coi người làm võ thuật không ra gì, tùy tiện hành hạ, ví dụ như chuyện Hồng Kim Bảo kéo dây thép đã nói mấy lần...
Đại lục chẳng qua chỉ là điều kiện lạc hậu, yêu cầu diễn viên có trách nhiệm, thật sự so ra thì nhân đạo hơn người Hồng Kông nhiều.
"Tốt!"
"Nghỉ ngơi!"
Hôm nay quay cảnh đánh nhau trong phòng, giữa buổi nghỉ ngơi, Viên Hòa Bình lau mồ hôi ngồi cạnh Trần Kỳ, nhìn hắn bình chân như vại, ly nước bốc hơi nóng, lại là trà nóng, liền nói: "Ngươi không thấy nóng à?"
"Mùa hè uống trà nóng tốt, uống cả mùa hè, loại bỏ khí ẩm trong cơ thể."
"Ha ha, đôi lúc ta thấy ngươi giống người Quảng Đông, hở ra là thải khí ẩm, dưỡng sinh, chỉ còn thiếu nấu canh nữa thôi."
"Đàn ông qua 30 tuổi mới bảo dưỡng thì muộn rồi, phải tranh thủ lúc còn trẻ mà chăm sóc nhiều vào!"
"Vậy ta không kịp nữa rồi, ta 35 tuổi rồi."
Viên Hòa Bình nói đùa mấy câu, đột nhiên nói: "Archie, ta có một ý tưởng không biết có ổn không. Người trẻ Lý Liên Kiệt này có thể thành siêu sao, mà điều kiện phim võ thuật đại lục lại lạc hậu, ta muốn đưa hắn đến Hồng Kông."
"Ngươi không mang đi được đâu."
"Vì sao?"
"Hắn là người của đội võ thuật, đội võ thuật thuộc về Thể Ủy quản lý, hắn còn thường xuyên phải ra nước ngoài biểu diễn. Nói cách khác, hộ khẩu, quan hệ nhân thân, quan hệ công tác của hắn đều nằm trong tay quan phương."
"Ngươi muốn đưa hắn đi, nếu quan phương không đồng ý, hắn còn không ra khỏi đại lục được ấy chứ! Đến Hồng Kông cũng là hắc hộ, chẳng lẽ ngươi muốn đưa hắn vượt biên?"
"Quan phương tại sao lại không đồng ý chứ?"
"Hắn là nhân tài thể dục trọng điểm quốc gia bồi dưỡng mà, còn trông cậy hắn giành huy chương vàng, ra nước ngoài biểu diễn nữa chứ!"
"Thật sự không có cách nào thương lượng sao?"
"Hay là ngươi gọi Xứ trưởng của Sở Quản lý Truyền hình Điện ảnh Hồng Kông tới đây? Thể Ủy Kinh thành là cấp Phòng đấy."
Viên Hòa Bình cười gượng gạo, hắn chẳng có khái niệm gì về mấy thứ này, nào là thính, là cục, là xứ... Nói như vậy, sếp lớn ngành cảnh sát Hồng Kông ghê gớm nhỉ, nắm giữ toàn bộ nhân viên cảnh vụ của cảng, trong phim Hồng Kông chắc chắn là nhân vật lớn, vậy ở nội địa thì ước chừng tương đương cấp bậc gì?
Trần Kỳ thầm hừ lạnh, Viên Gia Ban còn muốn đưa Lý Liên Kiệt đi, có đưa đi các ngươi cũng không giữ được.
Ta còn muốn thu hắn về dưới trướng mình đây này!
... ...
Trong phòng làm việc của Tôn Văn Kim.
Cung Tuyết ngồi ngay ngắn, lưng thẳng tắp, nghe đối phương căn dặn, bởi vì bộ hồ sơ điều chuyển công tác của mình đã dây dưa hai tháng nay, đang nằm gọn trong tay người ta.
Tôn Văn Kim xem đi xem lại mấy tờ giấy mỏng manh, lại nhìn Cung Tuyết một lát, nói: "Năm ngoái Lưu Hiểu Khánh quay 《 Tiểu Hoa 》, xưởng trưởng chọn trúng, muốn điều về. Năm nay ngươi quay 《 Lư Sơn Luyến 》, xưởng trưởng lại chọn trúng, cũng muốn điều về."
"Xưởng phim Bắc Kinh thiếu diễn viên trẻ tuổi, các ngươi có tiềm chất, ta cũng hoan nghênh. Nhưng ta quản lý chuyện này, không thể không nhắc nhở ngươi mấy câu. Nhất là ngươi lại là tri thanh, càng phải tuân thủ kỷ luật, thái độ đúng mực, toàn tâm toàn ý phục vụ nhân dân."
"Ta nhất định sẽ học hỏi thật tốt các tiền bối, làm một diễn viên giỏi phục vụ nhân dân, không phụ lòng ưu ái của ngài và các vị lãnh đạo!"
Cung Tuyết đầu ngón tay véo chặt lấy quần, lời khách sáo nói ra làu làu, mấy cái này đều là luyện được từ hồi còn bị xếp vào đoàn đội năm đó, lúc nào cũng phải tỏ thái độ.
"Ừm, hy vọng ngươi nói được làm được!"
Thái độ Tôn Văn Kim hòa hoãn hơn một chút, hắn thích kiểu tỏ thái độ này, nó làm hắn cảm thấy bản thân có giá trị. Chợt hắn lại nghĩ đến cái tên đáng ghét nào đó, cùng một đoàn làm phim mà sao khác biệt lớn thế nhỉ?
Hắn cộp cộp cộp đóng dấu, ký tên rồi nói: "Từ nay về sau ngươi chính là một thành viên của Xưởng phim Bắc Kinh. Ngươi là người Thượng Hải, có chỗ nào không quen thì phải cố gắng vượt qua. Ngươi bây giờ đang ở nhà khách à?"
"Vâng!"
"Cứ ở tạm đó đi, trong xưởng hiện giờ không có nhà tập thể thích hợp cho ngươi. Được rồi, ngươi sang phòng bên cạnh chụp cái ảnh, làm giấy hành nghề trước đã."
"Cảm ơn lãnh đạo!"
Cung Tuyết gật mạnh đầu, cúi người chào nghiêm túc, sau đó mới ra khỏi phòng. Đợi chụp ảnh xong, đi ra khỏi tòa nhà chính, nàng cuối cùng cũng vui vẻ hẳn lên, chạy chậm về phía phòng chụp ảnh.
Nàng tâm tâm niệm niệm muốn trở thành một diễn viên chuyên nghiệp, bây giờ ước mơ đã thành sự thật, không kịp chờ đợi muốn chia sẻ với ba mẹ, nhưng muốn báo cho ba mẹ thì phải viết thư, nên đành phải không chờ được mà chia sẻ trước với tên em trai đáng ghét kia.
"Tiểu Trần!!!"
A?
Trần Kỳ đang xem quay phim, thấy nàng thốt ra ba dấu chấm than thì biết chắc có chuyện lớn. Hắn trong lòng đã biết rõ, nhưng giả vờ không hiểu, chuyện như thế này dĩ nhiên phải để chính miệng nói ra mới vui vẻ mà.
Quả nhiên, Cung Tuyết đặc biệt hưng phấn nhưng vẫn phải cố nén giọng, nói với hắn: "Ta được điều vào rồi! Sau này ta chính là diễn viên chuyên nghiệp rồi!"
"Oa!"
"Chúc mừng chúc mừng! Cuối cùng cũng ước mơ thành sự thật!"
"Ta có mục tiêu này từ hồi mười mấy tuổi, suốt mười năm rồi. Ta thật không thể tin được mình lại vào được Xưởng phim Bắc Kinh, cuộc sống thật quá kỳ diệu..."
Đúng vậy đúng vậy a, thật là kỳ diệu a!
Quỹ đạo cuộc đời ngươi đã bị ta thay đổi, ngươi không đến Xưởng phim Điện ảnh Thượng Hải, hơn nữa ngươi sẽ nhanh chóng trở thành nữ minh tinh nổi tiếng nhất Trung Quốc!
Trần Kỳ thầm phụ họa trong lòng, nhìn dáng vẻ vui mừng không kìm được, khó mà thoát ra của nàng, không nhịn được lại trêu nàng: "Này này, đừng mừng vội thế, ngươi vào xưởng rồi còn cả đống chuyện đấy!"
"Chuyện gì?" Cung Tuyết lấy làm lạ.
"Tiêu chuẩn lương định cho ngươi là bao nhiêu?"
"56 đồng!"
"56 đồng, đủ cho ngươi tiêu nhưng ngươi đâu có được phân nhà tập thể? Bây giờ ngươi quay phim thì có thể ở nhà khách, quay xong rồi thì ngươi ở đâu? Nhà cửa trong xưởng đặc biệt khan hiếm, cán bộ công nhân viên chức lão làng cũng đang xếp hàng chờ kia kìa, ngươi đừng có nghĩ tới chuyện đó trong vòng mười năm tới."
"Cách đơn giản nhất là kiếm xó xỉnh nào đó dựng cho ngươi cái giường xếp, ban ngày người ta làm việc, tối đến ngươi ngủ. Hoặc là nhét ngươi vào nhà tập thể đông người, cả ngày đấu đá với mấy cô nương xa lạ."
"Ngươi vào xưởng rồi thì phải quay phim chứ, nhưng một củ cải một cái hố, lỡ như không có đoàn phim nào tìm ngươi thì làm sao? Không có phim quay thì không có thành tích, không có thành tích thì không được tăng lương, ngươi định cả đời cầm 56 đồng này sao? Củi gạo dầu muối, ăn mặc đi lại, thứ nào mà không phải lo?"
"Chớp mắt ngươi đã hơn ba mươi, lại chớp mắt đã năm mươi, không nhà cửa, không phim đóng, ai u về hưu!"
"Ngươi sao lại thế!"
Cung Tuyết tức giận, nắm quả đấm nhỏ lén đánh hắn một cái, quay đầu bỏ đi: "Ngươi phiền chết đi được, ta không thèm nghe ngươi nói nữa!"
"Ai dà, ngươi không ý tứ gì cả, lại còn nói tiếng Thượng Hải với ta? Ngươi không thể chỉ nhìn thơ và phương xa, còn phải nhìn sự cẩu thả trước mắt nữa chứ... Uy, cẩu thả a!"
Trần Kỳ nhún vai, ta nói thật lòng đấy chứ, bên trong thể chế là nơi luận tư bài bối, chỉ cần nhảy vào rồi sẽ phát hiện bên trong là một cái hũ tương.
Nhưng mà không sao, có ta ở đây mà!
Đúng lúc này, có người đột nhiên chạy vào, đến trước mặt nói: "Trần Kỳ, ngoài cửa có người tìm ngươi."
"A, cảm ơn!"
Hắn đặt ly giữ nhiệt xuống, đủng đà đủng đỉnh đi ra cửa, nhìn một cái, "Mẹ? Sao ngươi lại tới đây?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận