1979 Thời Đại Hoàng Kim

Chương 624 mặt trận thống nhất hắn

**Chương 624: Mặt trận thống nhất hắn**
Đài Bắc.
Tống cục trưởng chật vật đi ra từ phủ đệ của tiểu Tưởng, lại bị mắng cho tối tăm mặt mũi.
Hắn có chút bất đắc dĩ, điện ảnh không giống những thứ khác, không phải nói đuổi kịp là có thể đuổi kịp ngay được. Điện ảnh Đài Loan không có chí khí, ai cũng đành bó tay. Hắn cũng nghĩ tới chuyện có nên "giải cấm" hay không, nhưng không dám nói với tiểu Tưởng.
Trong lịch sử, cơ hội thay đổi chính cục Đài Loan là "vụ án Giang Nam" xảy ra vào tháng 10 năm nay. Tiểu Tưởng bị ép bởi áp lực, bất đắc dĩ mới phải phát tuyên bố: Người kế nhiệm "Tổng thống" phải được sinh ra theo hiến pháp, người nhà họ Tưởng không thể và cũng sẽ không tranh cử "Tổng thống" nhiệm kỳ kế tiếp.
Chuyện này mới mở ra tiền lệ cho hoàn cảnh chính trị Đài Loan, dẫn đến một loạt sự kiện sau đó.
Nhưng bây giờ Tống cục trưởng hết cách rồi, hắn trở về phòng làm việc của mình đi đi lại lại. Lại gọi điện trách Đồng Nhạc Quyên sao? Mặc dù nên làm vậy, nhưng cũng không có ý nghĩa thực tế gì, tất cả đều là do người ở đại lục kia giở trò quỷ!
"Ám sát?"
Tống cục trưởng chợt nảy ra ý niệm này, đây chính là mánh khoé sở trường nhất của Quốc dân đảng, nhưng nghĩ lại rồi đè xuống. Cục Thông tin khó thực hiện chuyện như vậy, đó là phạm trù công tác của cục Tình báo. Huống chi cũng không thể công khai xử lý một cán bộ đại lục, không có cách nào chùi đít.
Vì vậy, hắn phân phó: "Gọi điện trách Tự do Tổng hội! Rồi nói cho bọn họ biết, thử tiếp xúc dò xét Trần Kỳ kia, xem có thể dùng Hoài Nhu, khiến hắn quy phụ về phía ta không! Mọi đãi ngộ đều hậu hĩnh, điều kiện cứ để hắn ra!"
Ra lệnh xong, hắn chống nạnh than thở: "Phế vật, một đám rác rưởi! Cả giới điện ảnh lớn như vậy lại không bằng một người của đối phương!"
Hắn biết Đài Loan những năm gần đây xuất hiện một nhóm đạo diễn mới, người nào người nấy đều kiểu văn thanh, quay mấy thứ đó vừa dài vừa nhàm chán, đem đi châu Âu thì còn tạm được, chứ đem đi Oscar thì chẳng ai thèm ngó.
Tống cục trưởng không tiếc tiền vốn, việc mặt trận thống nhất hai bờ eo biển đúng là đãi ngộ rất tốt, ví như phi công, năm đó đều thưởng hoàng kim (nhưng nghe nói không phát thật, mà quy đổi thành tiền).
Bây giờ hắn cũng dần dần hiểu về Trần Kỳ, không chỉ biết làm phim, mà phương diện kinh doanh cũng rất giỏi. Đài Loan muốn phát triển ngành điện ảnh, tiếc là hiệu quả không lớn, nếu Trần Kỳ chịu đến đây, xưởng phim Trung Hoa sẵn sàng để trống chỗ cho hắn.
Nếu hắn có sở thích đại chúng nào khác, ví dụ như mỹ nữ, thì càng đơn giản hơn.
Ngôi sao nữ Đài Loan có cả một tập dày!
. . .
"Chúng ta rất vui khi thấy Trung Quốc và Mỹ ngày càng có nhiều trao đổi hơn. Nước Mỹ có ngành công nghiệp điện ảnh hàng đầu thế giới, Trung Quốc có mấy nghìn năm văn hóa cổ xưa, ta rất mong đợi sự va chạm và tia lửa được tạo ra giữa hai bên."
"Đối với cá nhân ta mà nói, giải Kịch bản gốc xuất sắc nhất đúng là một phần thưởng cực kỳ tuyệt vời. Công việc trước mắt của ta chủ yếu là ở Hồng Kông, ta hy vọng có thể phát triển một số nghiệp vụ ở Mỹ... Đúng vậy đúng vậy, đã có rất nhiều người làm phim liên hệ với ta, nhưng đây không phải là chuyện một sớm một chiều."
"Chúng ta sẽ sản xuất những bộ phim tiếng Hoa với thể loại phong phú hơn, mong chờ lần sau lại đến tham gia Oscar, cũng hy vọng có thể thấy ngày càng nhiều phim điện ảnh tiếng Hoa được chiếu tại các chuỗi rạp ở Mỹ!"
Nói về bên này, Trần Kỳ rạng sáng mới ngủ, 8 giờ sáng đã phải bò dậy để tiếp nhận các cuộc phỏng vấn.
Giờ phút này, hắn vừa mới tiễn một phóng viên đi, Lưu Chí Cốc đã chạy vào: "Shadra gọi điện thoại đến khách sạn tìm ngươi!"
"Tốt!"
Hắn vội vàng chạy tới nghe máy, trong loa truyền ra tiếng cười sang sảng của Shadra, cùng với giọng tiếng Hoa mang âm vị Giao Đông: "Ha ha ha, chúc mừng ngươi! Đáng tiếc các ngươi đi nhanh quá, ta cũng có việc, không thể đến Los Angeles được."
"Không sao, ta nhận tâm ý là được rồi!"
"Nói cho ngươi một tin tốt, tạp chí đã đăng 《 Tinh tế khủng long 》 kia định ké fame ngươi, họ lại đăng 《 Tinh tế khủng long 》 thêm lần nữa, còn cộng thêm dòng chữ: Tác phẩm tâm huyết của người đoạt giải Oscar Kịch bản gốc xuất sắc nhất!"
Shadra rõ ràng có chút hả hê, Trần Kỳ cười hỏi: "Nếu ta lại viết tiểu thuyết, chắc cũng không cần đăng ở tạp chí nhỏ nữa nhỉ?"
"Dĩ nhiên! Ta sẽ giúp ngươi đề cử đến nhà xuất bản lớn, ta tin tưởng trăm phần trăm vào thực lực của ngươi mà!"
"OK! Ta sẽ tranh thủ viết một tác phẩm nữa, củng cố địa vị văn hóa của ta ở Mỹ."
"Ở Mỹ người có học thức rất được ưa chuộng, chủ yếu là vì có tiền bản quyền."
"Câu này của ngươi nói ngược rồi thì phải. Được rồi, cảm ơn lời chúc mừng của ngươi, bên ta còn có việc!"
Hắn bận không dứt ra được, cúp điện thoại xong lại vội vàng đi ra ngoài, bởi vì người của đại sứ quán đến rồi.
Quy cách của Đại sứ quán tại Mỹ rất cao, chia thành đại sứ, công sứ, tham tán, bí thư thứ nhất, bí thư thứ hai, bí thư thứ ba chờ các chức vụ và cấp bậc, nội bộ có các ban như văn hóa, kiều vụ, thông tin, kinh tế, giáo dục.
Người phụ trách cụ thể của các ban này chính là tham tán.
Hơn nữa tham tán không phải do Bộ Ngoại giao cử đi, mà là do các bộ ngành trong nước cử đi. Ví dụ như người đến lần này là tham tán văn hóa, hắn do Bộ Văn hóa cử đi, tính là người mình.
Cho nên vừa gặp mặt hắn đã vô cùng nhiệt tình, nắm chặt tay Trần Kỳ không buông: "Tiểu Trần à, các ngươi làm rạng danh quá! Hồng Kông không giành được, Đài Loan không giành được, Triều Tiên, Đông Nam Á cũng không giành được, lại để cho đại lục chúng ta giành được, ngươi là người kế tục Kurosawa Akira đấy!"
"Không giành được giải cao nhất, thật xấu hổ!"
"Nhưng kịch bản của ngươi là số một, đâu có dễ dàng gì! Chúng ta đã viết báo cáo về trong nước rồi, yên tâm, chắc chắn sẽ có khen thưởng xứng đáng."
"Cảm ơn ý tốt của ngài, nhưng trong lòng ta biết rồi."
Trần Kỳ cười cười, không để tâm lắm. Đối phương sững sờ một chút rồi cũng phản ứng kịp, cái gọi là khen thưởng, không ngoài tiền thưởng, giấy khen, bình bầu tiên tiến... Còn có thể làm gì nữa? Mức độ tự do của công ty Đông Phương đã đến cực hạn rồi, chẳng lẽ thật sự đề bạt một người hơn 20 tuổi làm phó thính trưởng sao?
Ngươi tưởng đây là thời 101 sao? 23 tuổi đã làm quân trưởng.
. . .
Giang Trí Văn và Giang Trí Cường đã đến từ buổi chiều, đang đợi ở tầng một khách sạn.
Chỉ thấy từng nhóm người đủ các phe phái liên tục ra ra vào vào, đều là đến để phỏng vấn, chúc mừng, tìm kiếm cơ hội làm ăn hoặc đơn thuần là đến thăm hỏi, kiếm cái quen mặt, giống như hai anh em bọn họ vậy.
Giang Trí Cường trông ỉu xìu. Bọn họ là đối tác cố định với Universal Pictures, lần này lấy được quyền đại lý của bốn bộ phim mang về, nhưng cũng không có phim nào có tiềm năng doanh thu phòng vé cao. Chiếu phim Tây ở rạp dựa vào chiến lược lãi ít bán nhiều, chi phí rẻ.
Gần đây bom tấn chắc chắn là 《 Indiana Jones 2 》, nhưng không ai đủ sức độc quyền chiếu cả, chỉ có thể chiếu liên rạp, tự mình kiếm phần của mình. Toàn Hồng Kông có sáu bảy công ty nhỏ làm phim Tây, cộng lại chưa tới 20 rạp chiếu phim, trung bình mỗi nhà 2-3 rạp, quá phân tán.
Giang Trí Cường buồn chán ngáp một cái, đột nhiên nói: "Trần tiên sinh đoạt giải Oscar rồi, ngươi nói xem liệu hắn có lấn sân sang mảng phim Tây không? Chúng ta đến đây chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao?"
"Ta thấy sẽ không đâu, người này đến Hồng Kông luôn đi từng bước vững chắc, chưa bao giờ vội vàng hấp tấp. Ở mảng phim nội địa hắn vẫn còn đối thủ, trước khi dọn dẹp sạch sẽ, hắn sẽ không tự gây thêm rắc rối đâu."
"Dọn dẹp sạch sẽ? Chà, ngươi nói cứ như hắn muốn làm trưởng đặc khu vậy!"
"Người ta có bao giờ che giấu đâu! Hắn vẫn luôn tuyên bố trên báo chí là muốn xử lý phái hữu, đó chẳng phải là muốn thống nhất giới phim Hồng Kông sao?"
Giang Trí Văn gõ gõ mặt bàn, hạ giọng nói: "Ngươi nghĩ người Anh giữ được Hồng Kông chắc? Hồng Kông sắp trở về rồi, nhà chúng ta làm ăn vốn nhỏ, lấy lòng trước thời hạn, thì gia trạch bình an được chứ!"
Người nhà họ Giang cũng rất khôn khéo, vào giữa cuối những năm 80, họ đã móc nối được với xưởng phim Trung Hoa, lén lút đầu tư một rạp chiếu phim ở Thâm Quyến, gọi là rạp chiếu phim Nam Quốc Thâm Quyến, khai trương năm 1988.
Đang nói chuyện, có một người bước ra từ thang máy, nhìn quanh vài lần rồi đi thẳng về phía này.
"Xin hỏi có phải Giang tiên sinh không ạ?"
"Là ta!"
"Ngại quá để ngài chờ lâu, Trần tiên sinh xong việc rồi, ngài có muốn gặp bây giờ không ạ?"
"A, không sao không sao, chúng tôi gặp bây giờ được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận