1979 Thời Đại Hoàng Kim

Chương 67 hắn làm Thiếu Lâm, ta làm Thái Cực

Chương 67: Hắn làm Thiếu Lâm, ta làm Thái Cực
Cái gọi là tây bộ đao khách, dĩ nhiên là phim 《 Song Kỳ Trấn Đao Khách 》.
Bộ phim văn nghệ này, ra tay là không hề chớp mắt, xoát xoát xoát xong việc, nổi bật ở ý cảnh. Làm như vậy ở nội địa chắc chắn không được, Trần Kỳ muốn thêm thắt nhiều cảnh đánh nhau, còn mạch truyện thì vẫn dựa theo phim gốc.
Uông Dương nghe xong hỏi: "Phải đến tây bắc quay ngoại cảnh à?"
"Đúng! Ngài có thể xem nó như một bộ phim cao bồi của Trung Quốc, cao nguyên Hoàng thổ thì thê lương nặng nề, đao khách Quan Trung thì thô kệch phóng khoáng, người Hồng Kông xem chắc chắn thấy mới lạ, người nước ngoài còn thấy mới lạ hơn."
"Nghe có vẻ hơi cao siêu đấy, câu chuyện thứ hai thì sao?" Uông Dương nói.
Trần Kỳ lại bắt đầu kể về Yến Tử Lý Tam.
Nhờ sự phổ biến của phim ảnh và phim truyền hình Hồng Kông, những võ thuật gia nam phái như Hoàng Phi Hồng, Hồng Hi Quan, Phương Thế Ngọc, Diệp Vấn đều cực kỳ nổi tiếng ở đại lục. Phía bắc thì lại lác đác vài người, chỉ có Hoắc Nguyên Giáp, Đại đao Vương Ngũ là có chút danh tiếng.
Yến Tử Lý Tam cũng được tính là một người. Năm 1999, Đài truyền hình Trung ương từng chiếu một bộ phim truyền hình rất ăn khách do Trương Lập, Lâm Phương Binh, Lý Kỳ đóng vai chính.
Trần Kỳ thiết kế nhân vật này thành một hiệp đạo dân gian, cướp của người giàu chia cho người nghèo, chống lại quan phủ và người phương Tây, tức là hình tượng quen thuộc với đời sau. Uông Dương nghe mà mắt sáng lên, nói liên tục: "Cái này được đấy, cứ để dự phòng trước đã, ngươi nói tiếp đi!"
"Người thứ ba là Dương Lộ Thiện. Người này là một võ thuật danh gia trong lịch sử, hậu duệ của ông ấy vẫn còn sống, để tránh một số phiền phức, chúng ta dùng tên giả, gọi là Dương Dục Càn đi."
"Dương Dục Càn là người Hà Bắc, gia cảnh giàu có, từ nhỏ đã tập võ. Nghe nói ở Trần Gia Câu có vị cao thủ tên Trần Chính Anh, hắn liền chạy đến bái sư. Nhưng Thái Cực của Trần Gia Câu không truyền cho người ngoài, hắn bèn tìm đủ mọi cách lén lút học nghề. Trong quá trình đó, hắn quen biết con gái của Trần Chính Anh, cũng chính là nữ chính.
Nữ chính vừa gặp đã yêu hắn, cùi chỏ hướng ra ngoài (*giúp người ngoài*), đoạn này có thể thêm chút tình tiết hài hước, làm thành phim hài một chút.
Hai người cùng nhau du sơn ngoạn thủy ở gần Trần Gia Câu, ngươi đuổi ta bắt vui cười hớn hở, quay cảnh đẹp một chút, tốt nhất là phối thêm âm nhạc, viết một bài hát, hiệu quả sẽ tốt hơn...
Trần Chính Anh phát hiện chuyện này, vô cùng tức giận, đang định phế bỏ công phu của Dương Dục Càn thì đúng lúc kẻ thù tìm đến cửa. Trong lúc hỗn chiến, Dương Dục Càn cứu được nữ chính, Trần Chính Anh cũng bỏ qua chuyện cũ, phá lệ thu hắn làm đồ đệ.
Dương Dục Càn thiên tư thông minh, tiến bộ cực nhanh.
Kẻ thù của Trần Chính Anh ở kinh thành, một ngày nọ lại đến gây sự, dùng ám khí tẩm độc đả thương Trần Chính Anh.
Dương Dục Càn lên kinh thành tìm thuốc giải. Lúc đó đang là thời Đạo Quang, khắp nơi là quán hút thuốc phiện, người phương Tây đến Trung Hoa, một khung cảnh muôn màu muôn vẻ, kỳ lạ. Kẻ thù nhà kia thế lực khá lớn. Dương Dục Càn thông qua một vị Vương gia yêu thích tập võ để hòa giải, kẻ thù đồng ý bày lôi đài tỷ võ.
Dương Dục Càn liên tiếp đánh bại mấy đại cao thủ, dương danh thiên hạ. Cuối cùng, hắn ở lại kinh thành thu nhận đồ đệ, nuôi chí dùng võ thuật để cường thân, tiến tới cường quốc, đồng thời cũng phát dương quang đại Thái Cực, lưu truyền đến ngày nay!"
"..."
Uông Dương nghe xong, im lặng không nói gì, đi đi lại lại mấy vòng trong phòng rồi nói: "Tiểu tử nhà ngươi là cố tình nhắm vào sở thích của lãnh đạo rồi, lãnh đạo quốc gia thích kiểu này lắm. Liêu công thích đánh Thái Cực, Đặng công lại càng thích hơn, ý đồ của ngươi quá rõ ràng."
"Lần trước đồng chí Phó Kỳ đến có kể chuyện về Liêu công. Liêu công nói võ thuật Trung Quốc chia làm hai phái lớn, một phái là Thiếu Lâm, một phái là Thái Cực. Nếu Thiếu Lâm đã có người làm phim rồi thì chúng ta làm Thái Cực thôi!"
Trần Kỳ nhún vai, nói: "Cái này cũng đành chịu thôi. Chúng ta phải nghĩ đến vấn đề duyệt phim trước đã, nếu không qua được kiểm duyệt thì làm cái gì cũng vô ích. Coi như qua được kiểm duyệt rồi, chắc chắn cũng sẽ có mấy kẻ tào lao gây sự, nên chúng ta phải nhắm vào sở thích của cấp trên. Hơn nữa, Thái Cực càng có thể đại diện cho võ thuật Trung Quốc, có lịch sử, có câu chuyện, có văn hóa, tại sao chúng ta lại không làm chứ?"
"Vậy ngươi có dám chắc là bán được ra nước ngoài không?"
"Ngài muốn ta lập quân lệnh trạng sao? Lão xưởng trưởng, ta mới 19 tuổi, chỉ muốn kiếm chút ngoại hối cho quốc gia thôi, ngài không đến mức đổ hết trách nhiệm lên vai ta chứ?"
"Cút đi! Có chuyện thì tự nhiên là do ta gánh vác, chưa đến lượt ngươi đâu!"
Uông Dương mắng hắn một câu, rồi nói: "Ta chẳng qua là cứ nghĩ đến ngoại hối là lại hơi sốt ruột thôi. Được rồi, ngươi nói cụ thể hơn về cái phim Thái Cực này đi!"
"Ngài quan hệ rộng, hỏi thăm trước xem, nguyên mẫu Dương Lộ Thiện này có thể làm phim không? Ta nghe nói mộ của gia tộc họ đều bị đào lên rồi. Bộ phim này thuần về võ thuật, cốt truyện hợp lý là được rồi. Cần nhấn mạnh hai điểm: Một là thể hiện thật tốt phong cảnh, hai là các cảnh đánh đấm phải đặc sắc. Ta đề nghị mời một vị chỉ đạo võ thuật từ Hồng Kông, bọn họ kinh nghiệm phong phú, biết cách thiết kế động tác hơn."
"Việc này khó lắm! Còn ý tưởng nào khác không?"
"Còn một điểm cuối cùng, ngài cho phép ta tham gia vào đến mức độ nào?" Trần Kỳ đột nhiên hỏi.
Hả?
Uông Dương sững sờ, nhưng ngay sau đó đã phản ứng lại, có chút hứng thú nhìn hắn.
Xưởng phim là nơi luận tư bài bối (xếp hàng theo thâm niên), người mới vào phải mất ba năm làm việc vặt, ba năm làm trợ lý, ba năm làm phó đạo diễn, khổ luyện hơn mười năm mới có cơ hội đạo diễn một bộ phim – trừ con em gia đình có thế lực, ví dụ như Điền Tráng Tráng, người ta hồi đi học đã làm bốn bộ phim ngắn rồi.
"Tiểu tử nhà ngươi muốn làm đạo diễn à? Đừng mơ tưởng! Coi như ngươi tài giỏi bằng trời, coi như ta quyền lực ngút trời, cũng không có cách nào để ngươi làm đạo diễn được, trong xưởng mấy trăm người đang nhìn đấy!"
"Không không, ta đâu có muốn làm đạo diễn..."
Trần Kỳ định nói đến chức giám chế, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, trong nước không có chức danh này, bèn nói: "Nếu được, có thể cho ta một chức vụ trong ban kế hoạch không? Ta có thể đưa ra ý kiến trong quá trình sản xuất là đã mãn nguyện lắm rồi."
"Ban kế hoạch?"
Uông Dương tặc lưỡi, tiểu tử này quả là có dã tâm không nhỏ. Nhưng mình đã muốn dùng người ta thì phải gánh vác rủi ro và trách nhiệm tương ứng, điểm này hắn vẫn gánh được.
Nhưng lúc này hắn chưa nói rõ, chỉ bảo: "Ngươi viết kịch bản trước đi, chuyện khác để ta hỏi thăm xem sao đã. À đúng rồi, cái Yến Tử Lý Tam ta thấy cũng hay đấy, ngươi có thời gian thì viết luôn cả hai."
"Ngài đừng bóc lột người ta như vậy chứ, công việc trong tay đã khiến ta bận tối mắt tối mũi rồi. Tóm lại, ta thấy chúng ta nên cố gắng làm nhanh một chút, tốt nhất là kịp trước khi 《 Thiếu Lâm Tự 》 ra mắt để cho phim Thái Cực công chiếu, cũng tránh bị nói là chúng ta ăn theo."
Trần Kỳ nói xong liền lách người rời đi.
Cộp cộp cộp xuống lầu, trong lòng cũng có chút k·í·c·h· đ·ộ·n·g.
Câu chuyện về Dương Dục Càn này, về đại thể là dựa theo bộ phim truyền hình 《 Thái Cực Tông Sư 》 của Ngô Kinh kia. Hắn chọn lọc, cắt tỉa ra một tuyến truyện chính, thêm thắt một chút ý tưởng của mình, cô đọng lại thành một bộ phim điện ảnh.
Lời này của Liêu công nói không sai.
Mặc dù võ thuật Trung Quốc rất đa dạng, nhưng nổi tiếng nhất vẫn chỉ có Thiếu Lâm và Thái Cực.
Thái Cực cũng có không ít khán giả ở nước ngoài, không ít người nước ngoài đặc biệt chạy đến Trung Quốc để tu đạo học võ. Keanu Reeves còn đóng một bộ 《 Thái Cực Hiệp 》, dù đó là một bộ phim dở tệ.
So với công phu Thiếu Lâm, phim ảnh về đề tài Thái Cực ít hơn rất nhiều, nhưng đề tài này ở nước ngoài vẫn luôn có thị trường, rất phù hợp với mục tiêu kiếm ngoại hối của Trần Kỳ: Có thể bán được!
Về phần bán được bao nhiêu, dự trữ ngoại hối quốc gia mới có 840 triệu USD. Chỉ cần một bộ phim của hắn có thể kiếm được ba triệu USD, vậy hắn chính là cha thiên hạ!
Trở lại nhà khách.
Trần Kỳ cuối cùng cũng cảm thấy một chút áp lực công việc. Kịch bản 《 Thái Cực Tông Sư 》 phải viết, phim 《 Lư Sơn Luyến 》 vẫn đang quay, may mà hắn đã viết xong nửa đầu của 《 Vô Địch Uyên Ương Thối 》 và ném nửa sau cho Lương Hiểu Thanh, nếu không chắc hắn bận chết mất.
"Viết thôi viết thôi, tự mình chuốc lấy mệt mỏi!"
"Ai bảo ta có một trái tim nhiệt huyết đâu?"
Trần Kỳ xoa xoa cổ, lập tức chuyển sang trạng thái làm việc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận