1979 Thời Đại Hoàng Kim

Chương 576 nhảy lầu

Chương 576: Nhảy lầu
"A? Làm sao có thể dọn đến lầu của chúng ta được?"
Cung Tuyết kinh ngạc, cô căn bản không coi mình là người của Xưởng phim Bắc Kinh, nhưng dựa theo tiêu chuẩn chia phòng, nàng đáng lẽ được một căn.
Trương Nghệ Mưu còn nóng nảy hơn, trên mặt nếp nhăn hằn sâu như tượng binh mã, luôn miệng nói: "Thế này sao được chứ? Đó là nhà của chúng ta, bọn họ tự ý dọn vào, là phạm pháp đấy! Trần lão sư, chúng ta báo cảnh sát đi?"
Vợ hắn đang mang thai, đầu năm sau là sinh, hai vợ chồng mong đợi căn nhà, không thể để người của Xưởng phim Bắc Kinh cướp mất!
"Đừng hoảng, đừng hoảng, ngươi nói cụ thể xem nào?" Trần Kỳ nói.
"Ai nha, chính là người ta con trai kết hôn, đến bước cuối cùng rồi, cô nương nghe nói Xưởng phim Bắc Kinh sắp chia nhà, đòi phải có nhà mới chịu cưới. Còn có nhà là vì sinh cháu trai, cũng đang khóc lóc om sòm..."
"Khoan đã, có mấy nhà làm loạn vậy?" Trần Kỳ nghi ngờ.
"Hai nhà! Một nhà muốn sinh cháu trai, dọn vào lầu của Xưởng phim Bắc Kinh, một nhà muốn cưới vợ, dọn vào lầu của chúng ta. Bọn họ đều không đủ tư cách chia phòng, ta thấy rõ ràng là họ thông đồng với nhau, ăn cả hai đầu, bên nào dễ nói chuyện thì ức hiếp bên đó!"
Đới Hàm Hàm tức giận bừng bừng, nhưng phân tích lại rất có lý.
Một nhà chiếm lầu của Xưởng phim Bắc Kinh, một nhà chiếm lầu của Đông Xưởng, để xem thái độ hai bên thế nào.
"Họ ở sao được? Hệ thống sưởi ấm còn chưa mở van mà?" Cung Tuyết chú ý điểm này.
"Hừ! Người ta nói, chết rét cũng không đi, có bản lĩnh thì cứ làm ta chết rét đi, ta tuổi đã cao còn sợ gì, có thể để lại căn hộ cho con trai thì chết cũng đáng!"
Đới Hàm Hàm bắt chước rất sống động, lại nói: "Lãnh đạo Xưởng phim Bắc Kinh đang khuyên giải cả đấy, lão Lý thúc (Lý Minh Phú) cũng ở đó, nhưng nói gì cũng vô dụng. Trần lão sư, bây giờ làm sao đây?"
"Lão Lý cũng đi à? Hắn đúng là nhiệt tình..."
Trần Kỳ lắc đầu, nhấc chân cất bước: "Đi thôi, đến lễ đường nhỏ!"
"Nha... A???"
"Ngài không quản à?"
"Bên kia họ đều muốn nhảy lầu kìa, nhỡ náo loạn xảy ra án mạng thì làm thế nào?"
"Bọn họ là muốn nhà chứ không phải thật sự muốn nhảy lầu. Hơn nữa, công chức Xưởng phim Bắc Kinh gây chuyện, lẽ ra phải do Xưởng phim Bắc Kinh xử lý, quản quái gì đến chúng ta? Ta không cần biết là ai, ta chỉ tìm Xưởng phim Bắc Kinh đòi kết quả!"
Trần Kỳ gương mặt lạnh lùng, quay đầu bước đi. Mấy người đưa mắt nhìn nhau, Cung Tuyết nói: "Hàm Hàm, ngươi về trước đi, có động tĩnh gì thì quay lại báo cáo."
"Trần lão sư thật sự không quản sao? Chúng ta đang kinh hồn táng đảm đây này!"
"Chờ một chút, ngươi về trước đi."
Đới Hàm Hàm "úc" một tiếng, đành phải đi.
Mấy người đến cửa lễ đường nhỏ.
Còn chưa tiến vào đã nghe bên trong truyền tới tiếng cười ha hả.
Lại có không ít người xem, đều là nhân viên các đoàn diễn xuất do Trần Kỳ thu xếp, mà trên sân khấu, Trần Bội Tư đang đeo râu quai hàm, dùng một giọng "đạn lưỡi âm" chuẩn xác đối đáp điên cuồng với Chu Thời Mậu.
Câu chuyện của 《 Xâu thịt dê 》 rất đơn giản: Một tiểu thương phi pháp cầm thịt đã biến chất làm xâu thịt dê, lại còn không có giấy phép, nhân viên kiểm tra tới tra xét hắn, hắn giả bộ đáng thương lừa gạt cho qua, sau đó mặc quần áo vào, đeo râu, giả trang thành một đại thúc người Tân Cương tiếp tục bán...
Tiểu phẩm này ở thời sau không sáng tác ra được, mà có sáng tác ra cũng bị cấm, vì phá hoại đoàn kết dân tộc.
Trần Bội Tư cùng Chu Thời Mậu thật là *kim phong ngọc lộ nhất tương phùng*, trời sinh một cặp, ăn ý mười phần, hơn nữa đã lĩnh hội được tinh túy của tiểu phẩm, có thể chuyển đổi thành ngôn ngữ cùng hình thức biểu diễn thoải mái nhất của bản thân.
Trần Kỳ nhìn một hồi, cảm thấy đã ổn, liền đi sang chỗ Triệu Lệ Dung cùng Ngưu Quần.
Ngưu Quần hơn 30 tuổi, từng bái một sư phụ ở đoàn văn công chiến hữu, sau đó lại chính thức bái sư phụ Thường Bảo Hoa trong giới tướng thanh, cho nên bối phận của hắn rất cao. Phùng Củng phen này vẫn còn ở đoàn văn công đường sắt, là đồ đệ của Mã Quý.
"Đồng chí Trần Kỳ, ngài tới hướng dẫn công tác à?"
Ngưu Quần tuổi tác không nhỏ nhưng không có thành tích gì, thái độ rất nhún nhường, cười nói: "Ta cùng Triệu lão sư đang khớp lời thoại đây!"
"A, khớp thế nào rồi?"
"Ổn lắm rồi! Đứa nhỏ này có kiên nhẫn, ta không biết chữ, nó dạy ta từng câu một, diễn cũng tốt." Triệu Lệ Dung nói.
"Lão nghệ thuật gia thuộc kịch bản thì dễ như trở bàn tay, đêm Giao thừa năm nay trông cả vào tiểu phẩm này đấy, trách nhiệm của ngài nặng lắm nha!" Trần Kỳ liền thích trêu chọc lão thái thái.
"Ngài nói thế này, ta làm sao gánh nổi cái này?"
"Gánh nổi, gánh nổi, tiếp tục khớp đi!"
Trần Kỳ tìm chỗ ngồi xuống, Cung Tuyết ngồi ở bên cạnh. Trần Bội Tư đi xuống, Lý Linh Ngọc lại đi lên, mặc trang phục do Lý Kiện Quần phối hợp, dẫn mấy vũ công phụ họa hát bài 《 A Lý Sơn cô nương 》.
Hai vị lão sư được mời từ đoàn ca múa dân tộc trung ương để giúp biên đạo vũ điệu, vũ công phụ họa cũng là tìm từ bên đó, trong đó có một cô nương trẻ tuổi chưa thành danh, gọi là Dương Lệ Bình.
"..."
Cung Tuyết nhìn một hồi, chợt áp tai đi qua, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi muốn xử lý như thế nào?"
"Xử lý cái gì như thế nào?"
"Đừng đánh trống lảng!"
"Ta đã nói, ta chỉ tìm Xưởng phim Bắc Kinh."
"Vậy ngươi không quản lão gia tử à?"
"Ông ấy sang năm là về hưu rồi."
"Nhưng bây giờ còn chưa về hưu mà!"
"..."
Trần Kỳ dừng một chút, nói: "Để ta nói chuyện với ông ấy một tiếng."
Cung Tuyết gật đầu một cái, nhẹ nhàng nắm chặt tay của hắn.
...
Bên này *tâm hữu linh tê*, ôn nhu thể thiếp.
Bên kia *trời long đất lở*.
Dưới lầu hai tòa nhà của Xưởng phim Bắc Kinh đông nghịt người, trời đang rất lạnh không ngăn được những trái tim hóng chuyện, huống chi chuyện này còn liên quan đến lợi ích bản thân. Xấp xỉ chừng một trăm người chen chúc ở nơi này, ngẩng cổ nhìn quanh.
Cả hai tòa nhà đều có người chiếm, chuyện này còn phiền toái hơn nữa!
Mấy vị xưởng phó đều đã tới, Tổng giám đốc hành chính của Đông Xưởng là Lý Minh Phú cũng tới. Hắn đứng ở dưới lầu nhà mình, cầm cái loa lớn, lòng đầy khổ sở kêu lên: "Lão Lưu đồng chí, ta lặp lại một lần, hành vi này của các ngươi là phạm pháp, ta đã báo cảnh sát rồi, các ngươi phải lập tức đi ra ngay!"
Lầu sáu ban công, cửa sổ mở ra, một lão đầu thò đầu ra kêu, giọng khản đặc: "Ta tuổi đã cao còn sợ gì? Công an có thể thế nào? Ai bảo ta dọn ra ngoài, ta liền từ trên lầu nhảy xuống!!"
"Ngươi người này tại sao như vậy chứ? Đây là nhà của đơn vị chúng ta, ngươi có bản lĩnh thì đi cướp nhà trong xưởng của các người đi a!" Đới Hàm Hàm mắng.
"Ta không cần biết là đơn vị nào, nhà xây ở Xưởng phim Bắc Kinh thì phải có phần của chúng ta, dựa vào cái gì các ngươi 30 người chiếm một tòa lầu? Ta dọn vào rồi thì chính là của ta!"
"Ngươi, ngươi!"
Đới Hàm Hàm tức giận mặt đỏ bừng, người ta đã tỏ rõ thái độ không biết xấu hổ, mắng gì cũng đều vô dụng.
Mấy người bên phòng bảo vệ cũng ở đây, trao đổi ánh mắt với nhau. Trưởng khoa Triệu Nham nhận lấy loa lớn tiếp tục kêu, nhằm phân tán sự chú ý của lão đầu, mấy người khác thì khom lưng lại như mèo, len lỏi vào đám đông, muốn chạy vào cửa đơn nguyên.
"Các ngươi làm gì?"
"Mấy người kia! Các ngươi muốn làm gì?"
Trên lầu cũng không chỉ có một mình lão đầu nhìn chằm chằm, mà là cả nhà sáu miệng ăn, lập tức hô to: "Các ngươi đừng mong đi lên! Các ngươi đi lên ta liền nhảy, ta xem là các ngươi lên lầu nhanh hay là ta nhảy lầu nhanh!!!"
"Đừng kích thích bọn họ, trở lại, trở lại!"
"Ép quá họ nhảy thật đấy!"
Lý Minh Phú kéo mấy người bảo vệ lại, tức nghẹn trong lòng không chỗ phát tiết, cứ đi đi lại lại dưới lầu, chợt kêu lên: "Tiểu Trần đâu? Không phải đã đi tìm hắn rồi sao?"
"Trần lão sư không đến!"
"Vì sao không đến? Chuyện lớn như vậy cơ mà!"
Đới Hàm Hàm đem nguyên văn lời Trần Kỳ thuật lại một lần. Lý Minh Phú kinh ngạc một chút, có chút đổ mồ hôi, tiểu tử kia lại hung ác như vậy sao?
Hắn không kịp chờ nói gì, chợt nghe tòa nhà cách vách có tiếng hét lớn, tiếng người nổi lên bốn phía, loạn tung lên. Chỉ thấy lão đầu bên kia nửa người đã treo ở trên cửa sổ, một vị xưởng phó bị dọa sợ đến liền kêu: "Ngươi trở về, trở về! Chúng ta không lên lầu, không lên lầu!"
Nhìn lão đầu kia từ từ lui về.
Mấy vị xưởng phó nhất tề chửi đổng: "Dis! Cái chuyện quái quỷ gì thế này!"
Ban đầu khi tuyên bố xây nhà, toàn xưởng tưng bừng, bây giờ muốn chia phòng, hiện thực phũ phàng mới bày ra. Bọn họ nhìn sang tòa nhà bên cạnh, vừa lúc cùng ánh mắt Lý Minh Phú chạm nhau, không có chút nào cảm giác *đồng mệnh tương liên*, mà là sự căm ghét lẫn nhau.
Xưởng phim Bắc Kinh: Nếu không phải là các ngươi, ở đâu ra loại chuyện phá đám này?
Đông Xưởng: Ngươi cho rằng ta nguyện ý xây nhà trong xưởng của các ngươi à?
Nhìn lại một chút đám công chức đang vây xem, đủ loại *lòng người bách thái*, phơi bày rõ ràng, có kẻ nhìn có chút hả hê, có người thờ ơ lạnh nhạt, có kẻ đang xem xét thời thế, có người lại mong đợi vạn phần... Mong đợi cái gì?
Là Xưởng phim Bắc Kinh nhượng bộ trước, hay là Đông Xưởng nhượng bộ trước?
Ai nhượng bộ trước, những người khác liền có thể ùa theo.
(Gần đây tôi phát hiện một ít đoạn bị thiếu dấu phẩy, nhưng trong văn bản ở hậu đài của tôi rõ ràng là có dấu phẩy. Các bạn đọc có thấy như vậy không? Có phải thỉnh thoảng bị thiếu dấu phẩy không? Để tôi phản hồi lại cho biên tập viên.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận