1979 Thời Đại Hoàng Kim

Chương 640 tính tổng hợp thương trường

Chương 640: Tính tổng hợp thương trường
"Đồng chí Trần Kỳ, hoan nghênh hoan nghênh!"
Hoa Nhuận là xí nghiệp cấp bộ, người tiếp đãi hắn là một cán bộ cấp xử, hai bên ngang hàng.
Người này tên là Quách Hữu Vinh, hơn bốn mươi tuổi, nắm tay Trần Kỳ rất nhiệt tình: "Ai nha, phim nào của các ngươi chúng ta cũng đều tổ chức xem cả, bộ nào cũng thích. Đáng tiếc chính sách vừa mới nới lỏng, nếu không chúng ta cùng ở Hồng Kông đã sớm nên qua lại rồi."
"Ta đối với các ngươi cũng là như sấm bên tai, bây giờ gặp mặt cũng không muộn!"
Trần Kỳ cười cười, đi theo hắn tiến vào tòa nhà chính. Mặt tiền trông rất phóng khoáng, đại sảnh bên trong càng rộng hơn, nhưng không phải kiểu rộng rãi hào nhoáng của 'thổ hào kim', cách trang trí bài trí khá có phẩm vị, toàn bộ đều là thiết bị điện tử mới nhất, rất thời thượng.
Hoa Nhuận có tiền, nhưng quyền tài chính và quyền nhân sự bị quản lý rất chặt chẽ.
Trước kia, quyền hạn tự chủ đầu tư của Hoa Nhuận chỉ có một triệu đô la Hồng Kông, năm 81 nâng lên hai mươi triệu, năm ngoái nâng lên ba mươi triệu. Các khoản đầu tư vượt quá ba mươi triệu đều phải báo cáo về kinh thành để xét duyệt.
Việc hợp tác với các xí nghiệp khác cũng tương tự, phải hai năm gần đây mới đồng ý cho Hoa Nhuận được phép hợp tác kinh doanh với các xí nghiệp trong và ngoài nước tại Hồng Kông.
Đông Xưởng có quy mô nhỏ hơn, nhưng xét về quyền tự do kinh doanh thì Hoa Nhuận thật sự không bằng Đông Xưởng.
Quách Hữu Vinh dẫn hắn đi tham quan một vòng, vừa đi vừa giải thích: "Chúng ta lấy tòa nhà văn phòng làm chủ thể, tầng hầm là bãi đậu xe, từ tầng hầm ngầm đến tầng 2 là thương trường, tầng 3 đến tầng 5 là tửu lâu cao cấp. Chờ tòa nhà phụ xây xong, bên đó còn phải làm một trung tâm triển lãm."
"Tòa nhà văn phòng có bao nhiêu đơn vị vào ở rồi?"
"Nhiều lắm! Tất cả đều là các công ty lớn bản địa và hải ngoại. Ta có thể nói không hề khoa trương rằng, tòa nhà Hoa Nhuận tuyệt đối đạt trình độ hàng đầu ở Hồng Kông."
Hai người đi từ tầng một lên tầng hai, thấy vẫn còn khá trống trải. Quách Hữu Vinh nói: "Chúng ta chủ yếu muốn mời một công ty bách hóa vào, hàng hóa đầy đủ, một công ty là có thể lấp đầy cả khu vực này, cho thuê từng cửa hàng riêng lẻ thì phiền phức lắm.
Chúng ta bây giờ đang tiến vào ngành bán lẻ, đợi đến khi điều kiện chín muồi trong tương lai, chúng ta cũng sẽ tự mình kinh doanh bách hóa, mở ngay trong tòa nhà này.
Dĩ nhiên đó là kế hoạch ban đầu. Hôm đó sau khi đồng chí Phó Kỳ tìm chúng tôi nói chuyện, chúng tôi đã nghiên cứu lại, muốn nghe thử ý tưởng của ngươi trước. Ha ha, cách đây không lâu ngươi có một buổi họp, đồng chí đi dự thính về phải nói là cực kỳ phấn khởi, mặt mày hớn hở ra mặt, nói ngươi coi viện thương huấn như cháu trai vậy. . ."
"Quá khen quá khen! Ngài là người ở đâu?" Trần Kỳ nghe giọng của hắn liền hỏi.
"Ta là người kinh thành!"
"Ai u, đồng hương, ta ở Đại Sách Lan."
"Thế thì càng gần, ta ở Tuyên Vũ Môn!"
Hai nơi cách nhau khoảng 3 cây số.
Gặp phen này, người kinh thành gặp người kinh thành, hey! Tình cảm lại càng thêm thân thiết!
Trần Kỳ cười nói: "Các ngươi chắc cũng rõ, ta muốn xây rạp chiếu phim nhiều phòng chiếu. Kế hoạch bước đầu là 5 phòng, gồm 1 phòng nhỏ, 1 phòng lớn và 3 phòng cỡ trung, cộng thêm khu vệ sinh, khu bán vé, khu chờ xem phim v.v..., ước chừng sẽ chiếm không gian của một tầng.
Chất lượng phim của chúng ta thì không cần nói nhiều, ngoài ra còn sẽ nhập cả phim nước ngoài. Trong cao ốc có rất nhiều doanh nghiệp nước ngoài đặt văn phòng đúng không? Vừa hay, khách hàng trong tòa nhà chính là khán giả xem phim."
"Một tầng?"
Quách Hữu Vinh có chút do dự. Mục tiêu hiện tại của Hoa Nhuận là ngành bán lẻ, chỉ vừa mới bắt đầu, đột nhiên lại có rạp chiếu phim chen vào. Đừng thấy Hoa Nhuận ở Hồng Kông mà lầm, tác phong làm việc cũng tương tự như ở trong nước, không dám có hành động gì lớn.
"Nếu khó xử thì cũng không cần vội. Lúc ta đến đây có thấy siêu thị của các ngươi ở đối diện, hình như lượng khách không nhiều lắm thì phải?" Trần Kỳ chuyển chủ đề.
"À, vừa mới khai trương thôi mà!" Quách Hữu Vinh tỏ ra lúng túng.
"Theo lý mà nói, mới khai trương thì nên khách khứa đầy cửa chứ, sao lại vắng khách được? Ngài đừng để ý nhé, ta không hiểu về ngành bán lẻ, nhưng ta có thể giúp tuyên truyền một tay, ở Hồng Kông chúng ta đều là đơn vị anh em cả."
"Chúng ta cũng có quảng cáo, nhưng kết quả là ngay ngày đầu khai trương, hai chuỗi thương hiệu Huệ Khang và ParknShop liền điên cuồng khuyến mãi, cướp hết toàn bộ lượt khách của chúng ta."
"Vậy có lẽ là do tuyên truyền chưa tới nơi tới chốn. ATV có tiết mục 《 Siêu thị người thắng lớn 》, ngài xem qua chưa?"
"Ý ngươi là..."
Ánh mắt Quách Hữu Vinh sáng lên.
"《 Siêu thị người thắng lớn 》 có thể đến siêu thị Hoa Nhuận để ghi hình, muốn làm mấy kỳ cũng được, dù là cả năm cũng không vấn đề gì. Các ngươi cũng có thể tài trợ một ít hàng hóa để tương tác với khán giả tại hiện trường. Dưới trướng ta cũng có mấy ngôi sao nhỏ, có thể giúp các ngươi quay phim quảng cáo. Lưu Đức Hoa cộng với Chung Sở Hồng thì thế nào?
Làm đại diện hình tượng cho siêu thị Hoa Nhuận, treo ảnh lớn ở bên ngoài, còn có thể đến làm nhân viên cửa hàng một ngày. Nếu chưa đủ thì thêm Lý Liên Kiệt, Khâu Thục Trinh, Lý Tái Phượng... Toàn bộ đều là ngôi sao đến giúp ngươi tăng thanh thế.
À đúng rồi, năm nay 《 Châu Á tốt thanh âm 》 cũng đang chuẩn bị, hợp tác độc quyền luôn được không?"
Ực!
Quách Hữu Vinh nuốt một ngụm nước miếng.
Nhận thức của hắn về Trần Kỳ lập tức thay đổi. Đúng vậy! Người này không chỉ biết đóng phim, mà còn sở hữu rất nhiều tài nguyên truyền thông.
Hắn vừa định mở miệng thì Trần Kỳ lại nói tiếp: "Các ngươi chắc chắn không chỉ mở một siêu thị này đâu nhỉ? Ngài vừa nói sau này có thể sẽ kinh doanh bách hóa, là loại cửa hàng bách hóa cao hai ba tầng đó phải không?"
"Phải!"
"Vậy ta có một ý tưởng, ngài cứ nghe thử xem sao!"
Trần Kỳ nhìn Quách Hữu Vinh, nói: "Rạp hát truyền thống cần mặt bằng riêng biệt, còn rạp chiếu phim nhiều phòng chiếu thì không cần, có thể đặt ngay trong thương trường là được. Lần này chúng ta không hợp tác được cũng không sao, chúng ta có thể trở thành đối tác chiến lược phát triển lâu dài.
Sau này cửa hàng bách hóa Hoa Nhuận mở ở đâu, rạp chiếu phim của ta sẽ theo đến đó, về trong nước cũng vậy.
Khách hàng đi mua sắm tiện thể xem phim, hoặc xem phim rồi tiện thể mua sắm, đây vốn dĩ là một hình thái tiêu dùng tập thể phổ biến. Việc này sẽ giúp đôi bên cùng kéo khách hàng cho nhau, có thể tạo ra hiệu quả một cộng một lớn hơn hai, ngài thấy thế nào?"
Hít!
Quách Hữu Vinh hít sâu một hơi.
Hồng Kông chưa từng có loại mô hình này!
Trước kia đều là rạp hát truyền thống kèm theo vài gian hàng bán lẻ, lấy rạp hát làm chủ đạo. Trần Kỳ lại chủ động hạ thấp vị thế của rạp chiếu phim, để nó phụ thuộc vào thương trường, ở thời đại này quả là một việc đại nghịch bất đạo.
"Cái này... cái này..."
Hắn lắp bắp nói: "Đồng chí Trần Kỳ, không nói dối ngài, chính sách đối với chúng tôi chỉ vừa mới nới lỏng, chúng tôi mỗi bước đi đều như đi trên băng mỏng. Xây rạp chiếu phim trong cao ốc đã là rất táo bạo rồi, huống chi là loại mô hình ràng buộc chặt chẽ mà ngài nói.
Đề nghị của ngài quá mức đột phá, ta không thể tự quyết được, cần phải báo cáo lên lãnh đạo."
"Đương nhiên là được, ta chờ tin tức của ngài!"
Trần Kỳ cố ý muốn kết giao với Hoa Nhuận nên đã tỏ ra vô cùng kiên nhẫn.
So sánh lại, Quách Hữu Vinh cũng cảm thấy bên mình thủ tục quá rườm rà, động một chút là phải họp bàn nghiên cứu, có chút ngượng ngùng. Hắn giữ Trần Kỳ ở lại dùng bữa cơm, đều là người kinh thành, cũng coi như kết giao bằng hữu.
Những điều Trần Kỳ nói, thực chất chính là 'tính tổng hợp thương trường' mà! Mở rộng ra thêm một chút nữa thì chính là khu thương mại tổng hợp.
Đời sau mô hình này trở nên 'nát đường cái' (phổ biến tới mức bão hòa), hết nhà này đến nhà khác phải đóng cửa. Hoa Nhuận cũng làm, Vạn Tượng Thành chẳng phải cũng làm đó sao?
. . .
Nói chuyện xong xuôi, Trần Kỳ lại ngồi xe đến một nơi gọi là Sa Điền.
Sa Điền nằm ở phía đông khu Tân Giới, trước kia đều là thôn xóm nông nghiệp, những năm gần đây đang được khai phá thành thị trấn mới. Nơi này có một quảng trường thành phố mới, có nhà cao tầng, có thương trường các kiểu, dự kiến tháng 10 năm nay sẽ hoàn công đồng loạt, đầu năm sau chính thức khai trương.
Nơi này khá hẻo lánh, dân cư thưa thớt, không có thương gia nào muốn vào kinh doanh.
Nhà đầu tư đã tìm một công ty bách hóa của Nhật Bản tên là Yaohan, cho thuê với giá cực thấp trong 10 năm, coi như chiếm được món hời lớn, bởi vì Sa Điền sau đó phát triển rất nhanh.
Trần Kỳ đến đây cũng là để tìm cơ hội tốt, phòng khi Hoa Nhuận không đồng ý, bản thân còn có thể tìm được địa điểm mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận