1979 Thời Đại Hoàng Kim

Chương 857 chúng ta vì sao không vĩ đại đâu

Chương 857: Tại sao chúng ta lại không vĩ đại?
Trước khi Ngũ Thiều Tổ liên hệ, Chu lãnh đạo đã bị điều đi.
Lãnh đạo mới họ Vương.
Hắn không có kinh nghiệm ở cơ sở, sau khi tốt nghiệp đại học vẫn luôn làm nghiên cứu lý luận tại viện nghiên cứu, còn từng là phó chủ biên tạp chí 《 Hồng Kỳ 》.
Nhắc mới nhớ, từ khi Trần Kỳ xuyên việt đến nay, đã tiếp xúc và thường xuyên qua lại với rất nhiều cán bộ cao cấp, bây giờ tất cả đều đã đổi vị trí, ngay cả Đinh Kiều cũng phải đi đến tiểu tổ đó làm tổ trưởng.
Có thể nói là lãnh đạo thì như nước chảy, chỉ có tiểu Trần là sắt đúc!
"Cốc cốc cốc!"
"Mời vào!"
Ngày hôm đó, Trần Kỳ được gọi đến Bộ Tuyên truyền, gõ cửa phòng làm việc, gặp được Vương lãnh đạo.
Hơn 50 tuổi, lông mày rất đậm, mặc một bộ áo khoác bông màu xám tro đã giặt đến bạc phếch, dáng vẻ nói cười trang trọng, khiến người ta nhớ đến giáo viên hướng dẫn, hoặc là lão học cứu thời xưa.
"Đồng chí Trần Kỳ!"
Vương lãnh đạo ngay cả 'tiểu Trần' cũng không gọi, gọi rất chính thức, ra hiệu cho hắn ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề: "Hôm nay tìm ngươi để nói chuyện một chút, ta đã xem rất nhiều tài liệu liên quan tới ngươi và công ty Đông Phương, nhiệm vụ của các ngươi đặc thù, làm cũng không tệ. Sau này hãy tiếp tục cố gắng!"
"Cảm tạ ngài khích lệ, chúng ta nhất định sẽ làm tốt công việc!"
Trần Kỳ hơi khựng lại, không ngờ vị lãnh đạo mới lại có phong cách thẳng thắn như vậy.
"Ngươi nên biết, chúng ta sắp thành lập ban lãnh đạo đề tài trọng đại lịch sử cách mạng, bắt đầu từ năm nay sẽ làm nổi bật phim điện ảnh giọng chính, nắm vững ý thức hệ. Ngươi có ý kiến gì không?"
". . ."
Nếu đối phương đã trực tiếp, bản thân cũng không thể vòng vo, Trần Kỳ suy nghĩ một chút rồi nói: "Hệ thống điện ảnh của chúng ta có vấn đề rất rõ ràng, nếu không có quyết tâm cải cách đập nồi dìm thuyền, thì không thể trừ tận gốc căn bệnh. Quan điểm cá nhân của ta, đầu tiên là tiền vốn làm phim giọng chính ai sẽ bỏ ra? Các xưởng phim đều nghèo như nhau, chỉ có thể dựa vào nhà nước ủng hộ và trợ cấp. Tiếp theo, làm ra rồi có ai xem không? Hoàn cảnh điện ảnh quá rõ ràng, người xem thích xem phim giải trí. . ."
"Vậy ngươi có ý tưởng nào hay không?" Vương lãnh đạo đột nhiên hỏi.
"Chưa thể nói là ý tưởng hay, chỉ là trị ngọn không trị gốc thôi, ví dụ như khuyến khích các cơ quan đơn vị, xí nghiệp bao rạp để xem, doanh thu vé sẽ rất khá."
". . ."
Vương lãnh đạo trầm ngâm một lát, nói: "Nếu như bộ phim 《 Khai Quốc Đại Điển 》 của ngươi làm ra, cũng áp dụng phương pháp này sao?"
"Giai đoạn hiện tại chỉ có thể dùng phương pháp này."
"Công ty điện ảnh Thượng Hải có ý định đưa phim Hồng Kông vào Thượng Hải, ngươi nghĩ thế nào?"
"Ta cảm thấy có thể thử một chút, như vậy sẽ giúp chúng ta gắn kết chặt chẽ hơn với giới văn nghệ Hồng Kông, cũng thêm một điểm thử nghiệm cho cải cách trong nước."
Vương lãnh đạo giống như một vị giám khảo, cứ lần lượt ra đề, Trần Kỳ cũng phải nghiêm túc hẳn lên, trả lời răm rắp từng câu. Mà hắn lại không hề tỏ thái độ gì về những vấn đề này, dường như chỉ lắng nghe ý kiến của Trần Kỳ.
Sau khi hỏi mấy chuyện này, Vương lãnh đạo khẽ nhíu mày, khiến cả khuôn mặt trông càng thêm nghiêm túc, nói: "Ngươi hàng năm đều đóng ở Hồng Kông, lại thường xuyên chạy sang Mỹ, tương đối quen thuộc với phương Tây. Ngươi cảm thấy điện ảnh của chúng ta có nên học tập điện ảnh phương Tây không?"
Hít!
Trần Kỳ trong lòng giật thót, sợ rằng đây mới là vấn đề cốt lõi của hôm nay.
Năm 1987, cuối thập niên 80.
Trước giờ Chu lãnh đạo chưa từng hỏi Trần Kỳ những vấn đề liên quan đến phương diện tư tưởng, đối xử với hắn rất thoải mái.
Dĩ nhiên hắn không sợ gì cả, nói thẳng nói thật: "Công nghiệp điện ảnh Mỹ quả thực đi trước chúng ta một đoạn, ta khởi động kế hoạch giao lưu với Mỹ, chính là muốn học tập kỹ thuật và mô hình của họ. Nhưng ta luôn nhấn mạnh với các học viên, ngươi học bất cứ thứ gì cũng được, nhưng nhất định đừng học theo tư tưởng phương Tây rồi mang về!"
"Ồ? Vì sao vậy?" Vương lãnh đạo chớp chớp mắt, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt có phần đời thường hơn.
"Năm ngoái ta có một nhiếp ảnh sư, nhìn trúng cuốn tiểu thuyết 《 Cao Lương Đỏ 》, muốn chuyển thể thành phim điện ảnh. Ta thấy không ổn, bên trong có quá nhiều thứ xấu xí của phong kiến, bây giờ chính là lúc Trung Quốc hội nhập với thế giới, là lúc cả thế giới tìm hiểu về Trung Quốc. Chúng ta cho người phương Tây xem cái gì, điểm này cực kỳ quan trọng. Ta không hiểu quá nhiều lý luận, ta chỉ cảm thấy chúng ta nên thể hiện những mặt có lợi cho giao lưu quốc tế, chứ không phải tự hạ thấp mình, tự nói xấu mình. Chúng ta nhất định phải có sự tự tin văn hóa, đừng rơi vào cạm bẫy tư tưởng phương Tây.
Cái lối suy nghĩ của bọn họ là chỉ có những gì của họ mới là tốt, là tiến bộ, là văn minh, còn tất cả những thứ khác đều là sai lầm, lạc hậu, không văn minh... Đây chính là cạm bẫy.
Áp đặt lên chúng ta, chính là Trung Quốc ngu muội lạc hậu, cần phương Tây đến khai sáng, dẫn dắt. Người ta vốn đã coi thường chúng ta như vậy, chúng ta còn tranh nhau hùa theo? Cho nên ta đã hủy bỏ dự án 《 Cao Lương Đỏ 》, ta cũng không thích bộ phim 《 Hoàng đế cuối cùng 》 của người Ý kia.
Ta luôn cho rằng bản thân chúng ta rất vĩ đại!"
"Vĩ đại? Định nghĩa thế nào đây?" Vương lãnh đạo hỏi.
"Ta nói bừa thôi, có chỗ nào không đúng mong ngài phê bình!"
Trần Kỳ không biết con số cụ thể, không liệt kê từng cái một, nhưng những gì hắn nói đều là sự thật công khai:
"Lấy ví dụ 30 năm đầu sau khi thành lập Tân Trung Quốc, chúng ta xóa mù chữ, dẹp phiến loạn, cấm ma túy, cải tạo kỹ nữ, thực hiện cách mạng ruộng đất, phổ cập y tế nông thôn, tiêu diệt các loại bệnh ký sinh trùng, giải phóng nông nô, xây dựng thủy lợi, thành lập hệ thống công nghiệp!
Chúng ta nghiên cứu chế tạo ra bom nguyên tử! Bom khinh khí! Vệ tinh thượng thiên! Đánh cuộc chiến lập quốc Kháng Mỹ viện Triều để chống ngoại xâm! Hơn nữa còn đánh thắng toàn bộ các cuộc chiến tranh biên giới! Ngồi vào ghế Ngũ Thường của Liên Hợp Quốc!
Đổi lại là Mỹ hay bất kỳ quốc gia nào khác, cho họ một trăm năm cũng không làm được! Vậy nên tại sao chúng ta lại không vĩ đại chứ?"
Trong khoảnh khắc đó!
Trong đôi mắt nghiêm túc và sâu thẳm của Vương lãnh đạo, đột nhiên ánh lên tia sáng.
Hắn đã làm nghiên cứu lý luận mấy chục năm, nhìn đất nước từng bước đi lên, cảm xúc là sâu sắc nhất. Luôn có người coi ba mươi năm đầu tiên là trì trệ, dường như Trung Quốc chẳng làm được gì, chỉ có nghèo đói, sau đó mở cửa quốc gia là tốt lên ngay. Làm sao có thể như vậy chứ?
Mà hắn vạn lần không ngờ tới, những lời này lại được nói ra từ miệng một đồng chí trẻ tuổi mới 26, người mà thường bị cho là 'rất Tây hóa'.
"Được rồi, hôm nay đến đây thôi, ngươi về trước đi."
Vương lãnh đạo không tỏ thái độ gì, đợi Trần Kỳ rời đi mới thở dài nói: "Khó có được! Quá hiếm có, hậu sinh khả úy!"
...
Trần Kỳ đã vượt qua bài kiểm tra mà vị lãnh đạo mới đặt ra.
Hắn càng để ý đến chuyện phim Hồng Kông tiến vào Thượng Hải, cảm thấy khả năng thành công là tám chín phần mười.
Bởi vì năm nay sẽ có một thử nghiệm cải cách: Trước kia không phải Công ty Điện ảnh Trung Hoa thanh toán dựa theo phim âm bản sao? Năm nay sẽ hủy bỏ quy định đó, các xưởng phim có thể tự đàm phán với Công ty Điện ảnh Trung Hoa về cách phát hành, bao gồm phát hành đại lý, mua đứt một lần, chia theo tỷ lệ v.v.
Các xưởng phim luôn kêu gào đòi quyền phát hành, lần này thì hay rồi, đầy rẫy những bộ phim câu khách rẻ tiền và phim giải trí, chỉ cốt để bán được nhiều tiền.
Kết quả là chỉ sau hai năm ngắn ngủi, đến năm 1989 lại khôi phục việc thanh toán theo phim âm bản, nhưng đơn giá tăng từ 9000 NDT lên 10500 NDT. Tuyên bố cải cách thất bại!
Thất bại là chắc chắn rồi, hệ thống hỗn loạn như vậy, các xưởng phim đâm đầu vào, chính là tự dâng mình làm mồi cho các công ty điện ảnh địa phương.
...
Vào năm 1988, một biên kịch của Đoàn kịch nói Tổng cục Chính trị muốn viết một vở kịch cho lễ kỷ niệm 40 năm quốc khánh, chính là 《 Khai Quốc Đại Điển 》. Ông là bạn của hai biên kịch Xưởng phim Trường Xuân là Trương Tiếu Thiên và Trương Thiên Dân, khi trò chuyện về việc này, hai người kia nói: "Chủ đề hay như vậy, làm kịch nói thì quy mô quá nhỏ, nên làm thành phim điện ảnh."
Ban đầu là Xưởng phim Trường Xuân và Xưởng phim Tây An cùng nhau xem xét.
Kết quả là mấy người mang kịch bản đến Xưởng phim Tây An, lúc đó Xưởng trưởng Ngô Thiên Minh đi công tác, một phó xưởng trưởng tiếp đãi họ, bày tỏ: "Cái thể loại này của các vị bây giờ liệu có ai xem không?"
Như đã nói ở trên về cải cách phát hành, mọi người đều chạy theo phim giải trí, không ai muốn làm phim giọng chính. Cuối cùng, Xưởng phim Trường Xuân quyết định tự mình sản xuất, thế là mới có 《 Khai Quốc Đại Điển 》.
Đầu tháng 2, tiết trời kinh thành chợt ấm lại lạnh.
Một chiếc xe van đón người ở nhà ga, lặng lẽ lái vào Xưởng phim Bắc Kinh, dừng trước khu nhà của Công ty Đông Phương.
Cửa xe vừa mở, bốn người bước xuống.
Một vị phó xưởng trưởng của Xưởng phim Trường Xuân dẫn đầu, ba người còn lại chính là đạo diễn Lý Càn Khoan, biên kịch Trương Tiếu Thiên và Trương Thiên Dân.
(. . . )
Bạn cần đăng nhập để bình luận