Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn

Chương 956: Trừng Phạt, Không Cam Lòng (2)

Chương 956: Trừng Phạt, Không Cam Lòng (2)

Chương 956: Trừng Phạt, Không Cam Lòng (2)Ánh mắt Chu Bình Đế lạnh lùng, nhìn Quận chúa Vệ Lam: "Vệ Lam, trước kia trẫm đối xử tốt với ngươi, dù sao người nối dõi hoàng gia cũng không nhiều, nhưng ngươi lại khiến trẫm thất vọng hết lần này đến lần khác, lại còn muốn giết người. Trong mắt ngươi, mạng người khác không đáng một đồng. Ngươi có thể tùy ý chà đạp tôn nghiêm của người khác.""Ai cho ngươi quyền này? Ngay cả trẫm cũng không dám làm bậy bạ như vậy. Ngươi có địa vị cao quý, nhưng ngươi nghĩ lại xem, ngươi đã làm được gì cho nước Đại Chu chưa? Ngươi dùng chính là mồ hôi nước mắt của dân, lại còn tùy tiện hại đến tính mạng của người khác, ngươi thật sự không xứng đáng được trẫm quan tâm và yêu thương mấy năm nay."Nói xong, vẻ mặt Chu Bình Đế nghiêm túc quay người rời đi.Quận chúa Vệ Lam bị lời nói của Chu Bình Đế làm cho sửng sốt, không nói nên lời mà chỉ có thể không ngừng khóc.Chu Thái hậu ngơ ngác ngồi trên ghế, ánh mắt mất mát.Bà ấy biết cháu gái đến nông nỗi ngày hôm nay, là trừng phạt đúng tội. Nhưng trong lòng bà ấy lại không cam lòng, lời nói của Chu Bình Đế không chỉ nói cho Vệ Lam nghe, mà còn cho bà ấy nghe. Châm chọc bà ấy không làm gì, cũng không an phận, ngay cả cháu gái duy nhất cũng không quản lý tốt.Nếu nhi tử bà ấy đăng cơ thì sẽ không có chuyện xấu hổ và tủi nhục như ngày hôm nay.Nhưng trên đời này không có chữ nếu."Ai gia muốn hỏi con, con muốn đến Đại Lâm Tự lễ Phật ba năm hay bây giờ cho con ba thước lụa trắng treo cổ?" Chu Thái hậu trâm giọng hỏi, nhìn chằm chằm vào quận chúa Vệ Lam.Nghĩ đến đây, Chu Thái hậu thở dài, nói với ma ma bên cạnh: "Thu dọn đồ đạc đi, ai Gia và Vệ Lam cùng đi lễ Phật cầu phúc."Chu Thái hậu nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, ánh mắt lạnh như băng, hỏi: "Vệ Lam, bây giờ ta muốn hỏi con một chuyện, con trả lời thật cho ta."Trước đây, khi cháu gái khóc, Chu Thái hậu sẽ đau lòng, sẽ nhượng bộ Nhưng lần này bà ấy không thể thay đổi chủ ý, nếu không Vệ Lam sớm muộn gì cũng sẽ mất mạng. Quận chúa Vệ Lam nghẹn ngào nức nở: "Tổ mẫu, cháu gái sai rồi, chúng ta lại cầu xin bệ hạ một lần nữa. Con thật sự không muốn bị giam trong chùa, đến thịt cũng không được ăn."Quận chúa Vệ Lam liên tục gật đầu: "Tổ mẫu, người nói đi, con biết gì nhất định sẽ nói hết, không giấu giếm nửa lời."Bà ấy không biết điều, trong cung chỉ còn một vị Thái hậu không ai để ý tới. Cháu gái của bà ấy cũng sẽ mất mạng.Nàng ta rõ ràng là quận chúa hoàng gia nhưng lại cảm thấy nghẹn khuất như vậy.Chu Thái hậu nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng không còn giữ được tôn nghiêm nữa: "Nếu không muốn chết thì sao còn làm mấy chuyện đi tìm đường chết chứ. Lần này Bệ hạ không trừng phạt con, mà chỉ để con lễ cũng vì để mặt mũi cho ai gia rồi. Nếu con nhất quyết đi theo con đường riêng, cuối cùng sẽ chỉ có một con đường chết. Chết trong tay người khác, còn không bằng chết trong tay ai gia đi, xuống dưới rồi, ai gia cũng sẽ giải thích với phụ thân con."Quận chúa Vệ Lam hối hận, nàng ta muốn gả cho Lý Nguyên Thanh, tại sao lại khó khăn đến vậy?Quận chúa Vệ Lam nghe vậy, sợ đến mức lùi lại hai bước: "Tổ mẫu, con còn nhỏ, con không muốn chết."Ba năm không quay lại.Nhưng mọi chuyện đều là nếu, không phải sự thật.Bây giờ quận chúa Vệ Lam đã hối hận đến mức không kịp, chỉ còn cách đi theo Chu Thái hậu, thu dọn lễ vật rôi đến Đại Lâm Tự hoàng gia để lễ Phật.Giá như phụ thân nàng ta là hoàng đế thì tốt rồi, nàng ta sẽ có thể trực tiếp gả cho Lý Nguyên Thanh giống như quận chúa Tây Dương năm đó, sau đó tìm cách giết Liễu Phán Nhi, nàng ta có thể độc chiếm Lý Nguyên Thanh.Chu Thái hậu giao toàn bộ quyền lực còn lại trong tay cho Triệu hoàng hậu, từ đó rút lui khỏi sân khấu lịch sử của Hậu cung Đại Chu, nhằm bảo toàn mạng cháu gái bà ấy là quận chúa Vệ Lam. 

Bạn cần đăng nhập để bình luận