Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn

Chương 489: Sắp Xếp Thôn Dân Mới Tới Như Thế Nào (1)

Chương 489: Sắp Xếp Thôn Dân Mới Tới Như Thế Nào (1)

Chương 489: Sắp Xếp Thôn Dân Mới Tới Như Thế Nào (1)Thôn trưởng Lý đang lo chuyện này, bột mì trong nhà làm bánh bao phân cho những thôn dân chạy nạn này ăn, nhưng nhiều người như vậy, ông không thể một mực cung cấp như vậy!"Phu nhân, người có biện pháp gì? Mau nói ra, chúng ta cũng thương lượng.' thôn trưởng Lý lộ vẻ háo hức.Liễu Phán Nhi cười cười, bảo Thôn trưởng Lý yên tâm, không cần phải gấp."Thứ nhất, đến chỗ xa hơn để khai hoang, bây giờ còn chưa đóng băng, hơn nữa đất ở phương nam ướt át, dù là mùa đông thì cũng không ảnh hưởng đến chuyện khai hoang. Bọn họ có thể bán đất khai hoang cho ta, cũng có thể giữ lại tự trông trọt. Thứ hai, ta chuẩn bị mở phường nhuộm vải, bởi vì phường nhuộm ở ngay trong nhà của ta, cho nên ta sẽ chọn lựa những người phụ nữ cần mẫn, sạch sẽ tới nhà của ta làm việc, ta sẽ trả tiên công, bao ăn sáng cơm trưa, một ngày hai mươi văn tiền. Thứ ba, cũng đã xây nhà ở trên trấn, nếu làm việc ở đó thì một ngày hai mươi văn tiền."Thôn trưởng Lý nghe nói như thế thì đôi mắt sáng lên: "Phu nhân, biện pháp của ngươi không tệ, gân như có thể sắp xếp hết giúp mọi người."Chu Thúy Hoa nghe xong thì cười ha hả: "Phu nhân, Lan Hoa, ngươi có biết không? Trước đó có quan hệ với ta khá tốt, là một người khá thân thiện, còn đặc biệt tới hỏi ta, có thể tìm công việc cho nàng hay không. Chỉ cần có thể kiếm tiền thì nàng sẽ làm! Kiếm nhiều tiền một chút thì cuộc sống trong nhà mới có thể khá hơn.""Nếu bán đất khai hoang lấy tiền mua nông cụ thì ta có thể cho họ vay, dù sao cũng là đồng hương, ta không thu lãi, nhưng nhất định phải viết phiếu nợ. Nếu nhân phẩm của người đó không tốt thì ta sẽ không cho mượn."Liễu Phán Nhi trầm giọng nói: "Nếu như bọn họ nguyện ý thì có thể triệu tập mọi người đến đây, nói trước mặt của mọi người, khởi công càng sớm thì sẽ kiếm được càng nhiều tiền."Chuyện này được coi là tốt hơn nhiều so với việc cứu tế ở phủ bên kia, chỗ ở cũng chỉ là lêu cỏ, nhưng lều cỏ ở chỗ này cũng có rất nhiều rơm dạ, có thể thay mới, cho nên cũng coi là thoải mái.Chỉ chốc lát sau, rất nhiều người đã tụ tập ở bãi đất trống bên dòng suối nhỏ, nơi tổ chức buổi gặp mặt vào sáng nay.Lời hôn trưởng Lý vừa nói khiến rất nhiêu người kích động."Thứ hai, trên thị trấn đang xây dựng một cửa hàng, cũng có thể qua bên đó làm việc, một ngày hai mươi văn tiền, bao hai bữa sáng trưa. Đức Thụy phu nhân bên kia cũng có một phường nhuộm vải, chọn những phụ nhân cần mẫn, sạch sẽ, bao cơm sáng trưa, cũng hai mươi văn một ngày."Thôn trưởng Lý đứng ở trên cao, nói với mọi người: "Dựa theo huyện nha bên kia quy định, nếu lưu dân muốn ở lại thì nhất định phải khai hoang. Đức Thụy phu nhân đã bỏ ra không ít ngân lượng cho mọi người, có thể cho mỗi nhà mượn năm lượng bạc để mua nông cụ. Sau khi khai hoang thì có thể giữ lại tự trông trọt, cũng có thể bán cho Đức Thụy phu nhân. Nhưng mà nếu muốn bán thì hãy bán cả mảnh, đừng chia nhỏ."Bỏ qua sự ghen ghét, hâm mộ của thôn dân trước kia rồi cố gắng làm việc thì mới là chuyện quan trọng.Thôn trưởng Lý đồng ý, vui vẻ ra mặt, nhanh chóng sắp xếp người trong tộc và thôn dân lại: “Vậy được, ta sẽ đi nói với mọi người."Nếu như vậy mà bọn họ còn không nguyện ý xuất lực làm việc thì cũng xứng đáng sống khổ sở.Khai hoang trông trọt, đây mới là chuyện quan trọng nhất, đó là gốc rễ của bọn họ.Đức Thụy phu nhân lại còn cho bọn họ mượn bạc mua nông cụ, giải quyết tất cả vấn đề của bọn họ.Có việc làm, có thù lao, như vậy thì sẽ sống được, không lo đói bụng.Triệu Lan Hoa cảm thấy rất tốt, lúc này cũng phụ hoạ: "Thôn trưởng, ngài cùng Đức Thụy phu nhân đã cân nhắc tất cả mọi mặt cho chúng ta. Nếu như chúng ta còn không biết tốt xấu vẫn còn muốn đi nhờ vả người khác thì chúng ta đúng là không phải người! Không có tư cách ở lại trấn Cát Tường!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận