Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn

Chương 353: Tại Sao Lại Khóc Rồi? (1)

Chương 353: Tại Sao Lại Khóc Rồi? (1)

Chương 353: Tại Sao Lại Khóc Rồi? (1)Lý Đại Bảo đi xe bò, gọi nương: "Nương, người lên xe ngồi đi."Liễu Phán Nhi xua tay từ chối: "Không cân đâu, ngồi xe bò không để ý thì đổ bình cháo mất."Lý Đại Bảo thấy thế, chỉ có thể từ bỏ: "Nương, vậy ta đi nhanh hơn, giúp bọn họ cùng vác lúa xuống dưới. Đợi người mang cơm đến, bọn ta lại kéo lúa về."Liễu Phán Nhi vui vẻ đồng ý: "Đi điU"Lại nói tới sau khi Liễu Phán Nhi rời đi, ngoại trừ Trịnh lão đại, có hai người duỗi người nghỉ một lúc.Trịnh lão đại nhìn thấy, cau mày: "Lão nhị, lão tam, các ngươi đừng có lười biếng. Bà chủ trả tiền thuê cao, chúng ta không thể lấy không tiên của người khác được."Trịnh lão nhị vội vàng tiếp tục làm việc, không dám phản bác lại đại ca.Đột nhiên Trịnh lão tam nảy ra một ý, chỉ vào cây lúa: "Đại ca, ta không lười biếng, ngươi nhìn mấy bông lúa này xem, trông vừa to vừa mẩy hơn lúa của nhà chúng ta."Trịnh lão đại buông con dao trong tay ra, cùng mấy người khác vác lúa ở chỗ cao của ruộng xuống."Đúng vậy, lúa ở đây tốt hơn của nhà chúng ta, chúng ta trồng lúa hai vụ, cho dù là vụ đầu cũng không tốt bằng lúa nước ở đây. Chúng ta chịu khó chút, đợi sau khi làm xong việc, chúng ta cũng dễ mở miệng xin mua hạt giống của bà chủ."Lý Đại Bảo dừng xe bò ở dưới ruộng bậc thang, đến khu đất nhà mình: "Các vị bá bá, thúc thúc, nương của ta đang trên đường đến, sẽ mang đồ ăn sáng qua nhanh thôi, nhờ các vị vác giỏ lúa xuống phía dưới ruộng bậc thang, ta còn phải mang về nhà."Tám người làm việc càng gắng sức, cân mãn hơn.Trịnh lão tam gật đầu, ông ta cũng có suy nghĩ như thế: "Đại ca nói đúng, sau này chúng ta để ý quan sát xem sản lượng của loại lúa nước này.Trịnh lão đại nhìn thấy một cậu nhóc 10 tuổi, nhưng không giống với đứa trẻ bình thường, rất thận trọng, ăn nói rõ ràng: "Được thôi, tiểu chủ nhân”Đương nhiên là Trịnh lão đại nhìn thấy rồi, trong lòng đã nghĩ đến từ lâu, định làm việc xong thì mua ít hạt giống của bà chủ.Bà chủ có ý tốt, sáng sớm đã cho mọi người ăn thịt.Liễu Phán Nhi đưa gánh cho cho Trịnh lão đại: "Đại ca Trịnh gia, đây là bữa sáng, mọi người quay về ruộng ăn trước đi, ta đưa lúa đến sân đập lúa trước.Chỗ Trịnh lão đại đứng gần với Liễu Phán Nhi nhất, đã ngửi thấy mùi hương hấp dẫn ở bên trong rồi, hắn chưa từng được ngửi loại mùi này bao giờ, nhưng hắn có thể xác định trong đó có đồ ăn mặn.Vừa chất đầy lên xe bò, Liễu Phán Nhi cũng gánh đồ ăn sáng đến.Lý Đại Bảo cùng công nhân ra ruộng, Liễu Phán Nhi đi xe bò về nhà."Không cần cảm ơn, các ngươi vất vả rồi." Liễu Phán Nhi rất khách khí, luôn đối xử với công nhân như thế.Chỉ có như thế, công nhân mới phát huy tiềm năng lớn nhất.Trịnh lão đại nhận đòn gánh, cười sảng khoái trả lời: "Bà chủ, đa tạ."Về đến nhà, Lưu thị vừa dọn nhà sạch sẽ, Lý Phương và Lý Lệ đã giặt xong quần áo, đang phơi nắng, Lý Dung vừa quét xong sân đập lúa.Lưu thị đi tới, cùng Liễu Phán Nhi chuyển mười mấy giỏ lúa ra sân đập lúa, trải xuống đất. Tới khi mặt trời trở nên cực nóng, để nước trong lúa bay hơi đi là có thể lưu trữ trong thời gian dài.Chúng ta đã trồng lúa, làm việc vất vả mới có được thu hoạch như bây giờ, là chúng ta xứng đáng. Làm bất cứ việc gì đều có đạo lí như vậy. Muốn ăn không ngồi rồi thì tuyệt đối không được.Liễu Phán Nhi thấy thế, đập bả vai của đại tẩu: "Sao lại khóc thế này? Vạn vật trong thiên hạ mùa xuân sinh trưởng, mùa thu kết trái.Thấy có nhiều lúa như vậy, Lưu thị nóng mắt, mũi chua xót, còn lau nước mắt.Lưu thị lúng túng cười: "Tại ta vui quá, ruộng của chúng ta thu hoạch được nhiều đồ như này, bán được nhiều ngân lượng như vậy. Nhìn thấy mấy hạt thóc cứu mạng này, trong lòng ta yên tâm rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận