Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn

Chương 709: Có Tật Giật Mình, Muốn Giết Người Diệt Khẩu. (2)

Chương 709: Có Tật Giật Mình, Muốn Giết Người Diệt Khẩu. (2)

Chương 709: Có Tật Giật Mình, Muốn Giết Người Diệt Khẩu. (2)Liễu Phán Nhi lắc đầu: "Vẫn còn sớm, còn chưa biết được. Sau này đi ra ngoài, phải chú ý an toàn. Bây giờ những người này đang để mắt đến trấn Cát Tường, ta phải nghĩ cách để những người nương tựa ta và cha con đến trấn Cát Tường bình an."Lý Dung suy nghĩ một chút nói: "Mẫu thân, chúng ta trước ba cửa thành khác đều dán thông báo, hướng dẫn chỉ đường đi tới trấn Cát Tường. Sau đó bảo lính canh nói với những người này trực tiếp đi tới cổng phía Tây, nhờ những lính canh thuê một chiếc xe ngựa đáng tin cậy đưa người tới trấn Cát Tường."Liễu Phán Nhi suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu, cười khẽ khen ngợi: "Đây là một cách tốt, tốn chút bạc là có thể làm được. Người như lão già đó, đều chọn lựa người từ nơi khác để xuống tay. Tìm xa phu và xe ngựa quen biết liên an toàn hơn nhiều. Ngày mai ta sẽ đi theo, chúng ta cùng nhau đưa lão già xảo trá đến phủ huyện, giải thích rõ ràng sự tình cho Lưu đại nhân, để Lưu đại nhân điều tra, ta không thể làm quá chức phận."Khi họ về đến nhà, Liễu Phán Nhi bế Lý Nam đã ngủ say vào nhà.Báo Tử và Lý Dung đang lấy đồ đạc ra khỏi xe ngựa và phân loại chúng.Thấy mọi thứ đã chật cứng, Liễu Phán Nhi nói với Báo Tử: "Báo Tử, ngươi đã vất vả cả ngày rồi, vê nghỉ ngơi sớm đi.""Vâng, phu nhân." Báo Tử đồng ý, lúc này mới rời đi.Lưu thị đợi Liễu Phán Nhi đưa Lý Nam đi, hai người cùng đi ra ngoài, mới hỏi: "Hôm nay sao về muộn như vậy? Có chuyện gì sao?"Lý Đại Bảo nghe mẫu thân nói, tâm tình rất kích động, sớm biết sẽ gặp được chuyện kích thích như vậy, cậu nên đi cùng mẫu thân tới huyện thành.Nàng không chỉ nói về trải nghiệm tại hiện trường mà còn kể cả trải nghiệm gặp phải kẻ buôn người trên đường đi.Lưu thị cũng gật đầu: "Không bằng phái người đi xem lại danh sách một lần, so sánh hai bên sẽ an tâm hơn.”Nghe vậy, Liễu Phán Nhi hơi sửng sốt: "Đúng vậy, nếu thật sự có người bị bắt cóc, ta nên giải thích thế nào với người nhà của họ? Xem ra, ngày mai nhất định phải thẩm vấn nghiêm ngặt lão già kial"Lưu thị nghe nói như thế, mặt lộ vẻ lo lắng: "Lần này may mà bị chúng ta phát hiện, nhưng chúng ta cũng không biết những người đang tìm đến nương tựa chúng ta liệu có ai đang bị bắt cóc không?"Liễu Phán Nhi cảm thấy những gì Lưu thị nói có lý: "Tỷ nói đúng, ta sẽ cử người qua để điều tra lại."Liễu Phán Nhi mỉm cười: "Việc tìm chưởng quây và mua cửa hàng ngày hôm nay diễn ra rất suôn sẻ. Chưởng quầy của cửa hàng vải của chúng ta là cháu trai của Lý chưởng quầy. Hắn ta từng làm việc trong cửa hàng vải của nhà họ Vương, hắn ta có kinh nghiệm mà cũng là một người tốt. Vừa lúc thích hợp với cửa hàng, đi xem một chút rồi quyết định ngay. Sau đó làm khế ước, hơi chậm một chút, về đến nhà cũng đã tối...Trong phòng tạm giam ở trấn Cát Tường, Đường Vân Sơn đưa một vài huynh đệ đến canh giữ ở đây, đồng thời bố trí hai người khác nằm trên cây và nóc nhà, bí mật theo dõi.Sau khi Liễu Phán Nhi tắm rửa, mặc dù thân thể mệt mỏi, nhưng nàng không thể ngủ được.Nàng luôn bồn chồn, tới tận khuya mới ngủ.Ăn xong cơm cũng đã khuya lắm rồi.Qua cửa sổ của trại tạm giam, ông ta thấy người lính canh đang say khướt nằm trên bàn.Sau khi ông cụ Chu ra khỏi nhà, trên tay ông ta cầm một con dao găm sắc bén, còn gói một túi nhỏ, trong đó có mê hương và môi lửa.Ông ta không xông vào luôn, mà cẩn thận quan sát xung quanh.Nhìn có vẻ bất cẩn nhưng thật ra vô cùng cảnh giác.Ông ta định đi vào thì thấy mọi người nhảy từ trên cây và mái nhà xuống chặn đường ông ta."Ngươi là ai?" Tôn Văn Liêm lạnh giọng hỏi, xông lên bắt lấy ông cụ Chu.Ông cụ Chu che mặt, hơn nữa đêm nay không có ánh trăng, căn bản nhìn không rõ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận