Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn

Chương 1370: Có Thù Thì Phải Trả (2)

Chương 1370: Có Thù Thì Phải Trả (2)

Chương 1370: Có Thù Thì Phải Trả (2)Lưu thị lo Liễu Phán Nhi thấy đói bụng, nàng ấy một cách cánh cửa gọi vào: "Phán Nhi, đã rửa mặt xong chưa? Cháo đã có rồi, ta mang vào cho muội được không?”Liễu Phán Nhi đáp: "Đa tạ Tiểu Hoa tẩu."Bụng nàng đói thật sự, Liễu Phán Nhi ăn hết một bát lớn cháo đặc, khiến chóp mũi cũng lấm tấm mồi hôi.Bụng được no, tinh thân cũng sảng khoái hơn, Liễu Phán Nhi ra khỏi phòng, đi dạo trong sân.Chu Thúy Hoa đến thăm Liễu Phán Nhi, sau khi thấy nàng tỉnh lại, bà ấy mới hoàn toàn an tâm."Từ khi biết con mê man không tỉnh dậy, rất nhiều người trong thôn đã bắt đầu đi thắp hương, cầu nguyện cho con. May sao là trời cao có mắt, không trừng phạt người tốt, con đã tỉnh lại rồi."Liễu Phán Nhi cảm nhận được tấm lòng của Chu Thúy Hoa, cảm kích nói: "Đa tạ thẩm thẩm, ta đã khỏi rồi, chỉ là đã nằm mơ về chuyện của quá khứ một hồi."Chu Thúy Hoa cười, động viên Liễu Phán Nhi: "Quá khứ đã qua rồi, đừng suy nghĩ về nó nữa, phải nghĩ về hiện tại với tương lai nhiều hơn."Chu Thúy Hoa vui vẻ rời đi, trên đường gặp được ai trong thôn, bà ấy đều báo tin là Liễu Phán Nhi đã tỉnh lại cũng đã dần hồi phục rồi.Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đúng vậy, ta sẽ ghi nhớ lời của người."Chu Thúy Hoa nghe thấy mấy lời "ngang ngược" của Liễu Phán Nhi, vui như mở cờ trong bụng, bà ấy chỉ sợ Liễu Phán Nhi cứ khách sáo với mình chứ còn không khách sáo như này thì mới tốt.Liễu Phán Nhi cười gật đầu: "Thẩm Thẩm, người nói thì phải giữ lời nha, con sẽ ở nhà đợi người, nếu không ăn được bánh mè, con sẽ không chịu đâu đấy."Chu Thúy Hoa thấy Liễu Phán Nhi đã bình thường trở lại, vui vẻ mỉm cười: "Ta thích ăn bánh mè mà nha ta hay làm, con chờ chút, để ta làm cho con, đến giờ cơm tối là có thể ăn rồi.""Được rồi, ta nói chuyện vẫn luôn giữ lời, con chỉ cần ở nhà chờ ăn là được"."Mỗi ngày của chúng ta bây giờ giống như tiên nhân sống trên trời vậy, những năm tháng khổ cực trước đây không đáng phải quan tâm. Chúng ta sống tốt đời mình tự khắc những người từng đối xử không tốt với con sẽ phải hối hận." Bữa cơm chiều nay đều là những món ngon mà người dân trong thôn mang đến, món ở giữa là mấy cái bánh mè được Chu Thúy Hoa đặc biệt làm cho, bánh vừa mới ra lò, còn nóng hổi, vỏ bánh giòn rụm, nhân bên trong vừa thơm vừa ngọt.Bọn họ bèn nhanh chóng trở vê nhà, mang theo một vài thứ trong nhà sang thăm hỏi.Liễu Phán Nhi đã khỏi bệnh, nên nàng tự mình ra ngoài để cảm tạ mọi người.Những người trong thôn nghe vậy cũng lấy làm vui mừng cho Liễu Phán Nhi.Buổi tối, đôi phu thê cùng nhau nói chuyện.Bây giờ Liễu Phán Nhi đã tỉnh lại, mọi người đều có tinh thân, ăn cũng ngon miệng hơn.Sau khi ăn uống no nê, Lưu thị đảm nhiệm việc chiếu cố cho mấy tiểu hài tử, phân công cho Lý Nguyên Thanh ở bên cạnh chăm sóc cho Liễu Phán Nhi.Mấy ngày qua vì Liễu Phán Nhi không tỉnh lại, cả nhà đều vô cùng lo lắng đến đứng ngồi không yên.Liễu Phán Nhi hỏi Lý Nguyên Thanh: "Lần trước, lúc Lương công công đến thăm đã nói riêng với chúng ta, sau khi Cửu công chúa thành thân, chúng ta có thể sẽ phải khởi hành lên phía Bắc. Lúc đó, chàng sẽ là Bắc Đại Đô Thống, chàng dự định sẽ ở lại thành nào?”Lý Nguyên Thanh trả lời: "Đây cũng là nơi quen thuộc với nàng, thành Tang.""Thế nàng muốn lấy thân phận của nàng ở Tang thành báo thù, hay là định bí mật ra tay, không tiết lộ thân phận thực sự?”Lý Nguyên Thanh xoa đầu của Liễu Phán Nhi: "Có oan thì kêu oan, có thù thì báo thù. Bất kể nàng làm gì, ta sẽ luôn ủng hộ."Nghe thấy vậy, ánh mắt Liễu Phán Nhi lóe lên, mày cũng nhíu lại, lộ ra hận ý: "Thành Tang cũng được đó, đúng lúc ta cũng muốn trở vê báo thù."Liễu Phán Nhi nghe thế cười nói: "Công thành doanh toại, thăng quan tiến chức rồi, đương nhiên là phải vinh quy bái tổ, ta chẳng thèm âm thầm hành độn đâu."

Bạn cần đăng nhập để bình luận