Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn

Chương 652: Lòng Tham Vô Độ. (1)

Chương 652: Lòng Tham Vô Độ. (1)

Chương 652: Lòng Tham Vô Độ. (1)Miệng bà cụ Triệu cũng sưng vù, nói không ra lời, chỉ có thể khóc tu tu.Ông cụ Triệu thấy mà phiền: "Bà còn khóc, khóc xong thuốc trôi đi mất, tôi không mượn thuốc được nữa đâu."Bà cụ Triệu nghe thấy vậy, sợ đến mức không dám khóc tiếp, trong lòng lại càng khó chịu, mặt đau như xát muối."Nhưng nếu không ở thôn Cát Tường, chúng ta còn có thể đi đâu chứ?" Ông cụ Triệu nhíu mày, thất vọng nhìn về phía con trai: 'Chúng ta đã tiêu hết bạc rồi, tiền Quách thị kiếm được, đều bị cha mang đi cá cược hết rồi. Cho dù chúng ta muốn trở lại khu dành cho dân lưu lạc ở phủ Tâm Dương, thì trên đường đi cũng cần dùng đến tiên. Ta và mẹ con đã nhiều tuổi rồi đi không nổi nữa, con cũng bị thương, lại còn phải thuê xe."Triệu Ngọc Thụ suy tư một lát, trong mắt lộ ra tia âm hiểm: "Cha, bây giờ con không thể động đậy, vậy sang năm cha hãy đi tìm Quách thị nói chuyện. Con hòa ly cùng nàng ta, không thể đưa đứa bé cho nàng ta được. Nàng ta nhất định sẽ ra tranh, đến lúc đó cha ra một cái giá trên trời là được rồi."Mắt của ông cụ Triệu như sáng lên, nhưng khi nghĩ tới tự tàn nhẫn của Liễu Phán Nhi hôm nay, trong lòng lại khiếp sợ: "Cũng không cần nói quá làm gì, chỉ cần đòi mười hai lượng bạc thôi, tốn hai ba lượng thuê xe, là đã có thể đưa chúng ta đến phủ Tầm Dương rồi. Đợi khi hai người dưỡng thương xong, quan phủ còn phát ngân lượng cho chúng ta nữa, chúng ta sẽ về quê. Nói gì đi nữa, ở quê vẫn còn cả trăm mẫu đất. Ở quê mình, còn phải lo đến việc ăn uống sao, so với tha hương cầu thực thì tốt hơn nhiều rồi."Triệu Ngọc Thụ nhíu mày: "Cha, cha nhát gan quá đấy.""Lỡ như ta cũng bị đánh, vậy cả nhà mình phải làm sao?” Trong lòng ông cụ Triệu vẫn còn sợ hãi, không dám làm càn: "Ngọc Thụ, con đừng tức nữa. Bây giờ chúng ta phải hạ thấp mình, đợi đến khi về tới phủ Tâm Dương, hoặc là đến được quê cũ, chúng ta đem chuyện Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh thành thân loan truyền ra, lại nói với lão Lý. Đến lúc đó, hai vợ chồng già nhà họ Lý kia, nhất định sẽ gây thêm phiền phức. Mượn dao giết người, xả giận thay chúng ta, vậy mới an toàn."Ông cụ Triệu ở nhà ăn cháo loãng, chịu đói, đợi mùng hai năm mới rồi đi.Mắt ông cụ Triệu sáng lên, cảm thấy con trai mình thật thông minh: "Ý kiến hay"Cả nhà thương lượng xong mới chìm vào giấc ngủ.Triệu lão gia liên tục gật đầu: "Ta hiểu, Tam quả phụ lợi hai, Tam quả phụ lợi hại, chỉ có bà ta chiếm tiện nghi của người khác, chứ làm sao có thể để cho người khác chiếm tiện nghi của bà ta? Lý Anh Nương thì khác, vừa ngu vừa ngốc, điều nàng ta lo lắng nhất là bị cha mẹ nàng ta tìm được. Ta mà mở miệng, tuyệt đối có thể lấy được bạc.""Cha, Tam quả phụ kia là người thông minh, đừng đòi bạc Tam quả phụ, người hãy để ý lúc Lý Anh Nương ở một mình đe dọa nàng ta, đòi từ con Lý Anh Nương ngu xuẩn kia đi." Triệu Ngọc Thụ nhắc nhở, lo cha mình làm không đúng, chữa heo lành thành heo què.Vốn định sang từ ngày đầu tiên của năm mới nhưng nghĩ hôm nay có nhiều người đến nhà Liễu Phán Nhi chúc tết, ông cụ Triệu cảm thấy bây giờ cũng không phải cơ hội tốt.Triệu Ngọc Thụ nghĩ nghĩ sau đó nói: "Cha, muốn nhiều bạc hơn thì không chỉ đòi của Quách thị, mà phải khiến nàng tìm cách huy động tiền. Cho dù Liễu Phán Nhi không hài lòng thì nàng không thể giết chúng ta. Ngoài ra Tam quả phụ đang trộm giấu Lý Anh Nương trong nhà, người cũng phải đi đòi bạc. Nếu các nàng không trả tiên, liền đem chuyện này nói cho Lý lão gia và Lý phu nhân."Ngày đầu tiên của năm mới, rất nhiêu người lớn và trẻ nhỏ đến chúc Tết.Trên bàn bày đầy kẹo và bánh, còn có hạt dẻ rang và trái cây khô.

Bạn cần đăng nhập để bình luận