Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn

Chương 710: Thất Bại, Câu Cứu (1)

Chương 710: Thất Bại, Câu Cứu (1)

Chương 710: Thất Bại, Câu Cứu (1)Thấy có người mai phục, ông cụ Chu không dám khinh thường, lấy ra một nắm thuốc đã chuẩn bị sẵn từ trước, trực tiếp vung về phía hai người đang đuổi theo."Ôi, mắt của ta!" Người truy đuổi che mắt lại, kêu lên đau đớn."Các ngươi đi rửa mắt đi, ta đuổi theo ông ta!" Đường Vân Sơn nói xong lập tức xông ra ngoài.Hắn ta mơ hồ nhìn thấy bóng đen phía trước di chuyển không ngừng, cực kỳ linh hoạt tiến vào một con hẻm nhỏ.Lúc Đường Vân Sơn đuổi đến nơi, cả con hẻm vắng tanh.Hắn ta men theo con hẻm, phía sau là một mảnh đất hoang rộng lớn chưa có xây nhà.Đường Vân Sơn khó chịu, vậy mà bị người kia lừa trốn mấy rồi.Sau khi ông cụ Chu tiến vào con hẻm nhỏ vừa rồi, ông ta trực tiếp trèo tường vào sân nhà con trai, nín thở không dám thở mạnh.Nhưng mà hiện giờ ông cụ Chu không dám đi ra ngoài, chẳng may bị tên Đường Vân Sơn kia phát hiện ra có thể sẽ nghi ngờ ông ta.Trở về thấy Tam quả phụ vẫn đang ngủ say, ông cụ Chu nhanh chóng giấu kỹ món đồ trên người, lúc này mới nằm xuống giường, trong lòng lo lắng bất an, không dám ngủ.Nghĩ đến chuyện này, trong lòng ông cụ Chu rối như tơ vò. Ông ta không có khả năng ra tay, nhưng người ở phía trên có khả năng.Nhưng mà nếu như lão già Thái bị đưa đến đại lao của huyện nha thì ông ta càng không có khả năng ra tay. Một khi lão già Thái bị nghiêm hình bức cung, khai ra ông ta, thì ông ta cũng gặp xui xẻo.Những cựu binh trong trấn ai cũng có bản lĩnh không tồi, ông cụ Chu cảm thấy quá khó để ra tay ở trong trấn.Vì không muốn bị lão già Thái khai ra mình, ông cụ Chu quyết định sẽ báo cáo.Mãi đến khi Đường Vân Sơn rời khỏi, một lúc lâu sau, ông ta mới đi từ cửa ngách trong sân trở về nhà mình.Chẳng qua trên mặt bà ta vẫn giả bộ tốt, dịu dàng mỉm cười: 'Nếu như cha mẹ chồng nhớ chàng, vậy thì chàng mau về đi. Nếu như không phải chuyện buôn bán của quán rượu nhà chúng ta bận rộn, ta cũng muốn cùng chàng trở về một chuyến, hoá vàng mã dâng hương cho cha mẹ chồng."Sáng sớm hôm sau, ông cụ Chu còn chưa ăn bữa sáng đã nói với Tam quả phụ: "Đêm qua ta mơ thấy cha mẹ, ta về nhà đốt cho cha mẹ chút giấy tiên."Trong lòng Tam quả phụ cười thâm, mơ thấy cha mẹ ông ta cái gì chứ? Đây là làm việc trái với lương tâm!Ông cụ Chu cứ lo lắng hãi hùng như vậy, cả đêm không ngủ, mở mắt đến rạng sáng.Đợi đến khi xe bò của ông cụ Chu đi càng ngày càng xa, biến thành một chấm nhỏ, Tam quả phụ mới xoay người quay về.Tam quả phụ gật đầu: "Yên tâm, có ta ở nhà, nhất định sẽ trông coi cửa hàng cẩn thận."Bà ta đích thân làm bánh cho ông cụ Chu, hơn nữa còn rót thêm một chút nước đun sôi vào túi nước, Tam quả phụ nhìn theo ông cụ Chu đi ra ngoài.Nghe nói như vậy, ông cụ Chu xấu hổ cười cười: "Ta biết nàng tốt mà, cha mẹ ta nhất định sẽ thích nàng. Nàng không đi được cũng đừng lo, cứ trông coi cửa hàng nhà chúng ta tốt là được. Ta đi sớm một chút, đến tối là về rồi. Nàng không cần lo lắng cho ta.Đúng lúc này, Đường Vân Sơn và Liễu Phán Nhi, còn có mấy người khác đi về phía bên này.Tam quả phụ rất căng thẳng, chẳng lẽ chuyện đêm qua ông cụ Chu ra ngoài bị phát hiện rồi?Tam quả phụ nghe lời này xong cũng hơi lo lắng, vội vàng hô to về phía cửa hàng: "Lão tam, Anh Nương, các ngươi mau dậy đi xem thử, trong trấn có kẻ trộm, xem các ngươi có bị mất tiền hay mất đồ gì không?"Liễu Phán Nhi trả lời: "Hôm qua có trộm, nhưng trời tối, tên trộm chạy nhanh quá chưa bắt được. Hôm qua chạy vào con ngõ này, sau đó không thấy tăm hơi. Không biết là trốn vào nhà Chu lão tam hay nhà thẩm không, hay là chạy thẳng ra phía sau? Tam thẩm, nếu có thời gian rảnh thì tới cửa hàng xem, đừng có để tên trộm trộm mất đồ.""Phu nhân, mới sáng sớm mà ngài đã làm gì vậy?" Tam quả phụ hỏi, vẻ mặt bình tính.

Bạn cần đăng nhập để bình luận