Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn

Chương 618: Giống Như Sấm Sét Vậy, Run Sợ (1)

Chương 618: Giống Như Sấm Sét Vậy, Run Sợ (1)

Chương 618: Giống Như Sấm Sét Vậy, Run Sợ (1)Rất nhanh đã tới Lý Phiên Viện, Ngô đại nhân hỏi: "Cố đại nhân, Lý tướng quân, sứ đoàn của nước Tây Vân ngày nào cũng phái người tới Lý Phiên Viện khóc lóc, chút nữa hai ngươi nhìn thấy cũng đừng nóng giận, quen rồi thì tốt."Cố Thiệu đã biết từ lâu, gật nhẹ đầu: "Đa tạ Ngô đại nhân nhắc nhở."Lý Nguyên Thanh nhíu mày, ánh mắt có chút phản đối: "Dưới chân là quốc thổ Đại Chu chúng ta, địa điểm cũng là nha môn Đại Chu, tại sao phải quen với bộ dạng khóc lóc om sòm vô lễ của đám người nước Tây Vân? Tiên lễ hậu binh, nói mà không nghe thì cứ bắt lại là được."Ngô đại nhân sững sờ, sau đó cười ha ha: "Lý tướng quân nói đúng, trên đất Đại Chu ta, không thể bởi vì bọn chúng là người nước Tây Vân mà không cần tuân thủ luật pháp Đại Chu.”Bây giờ ông ta đặc biệt mong chờ quá trình đàm phán với người nước Tây Vân đặc sắc của một văn một võ như Cố Thiệu và Lý Nguyên Thanh.Đến Lý Phiên Viện, Lý Nguyên Thanh từ xa đã thấy người ở nước Tây Vân quỳ gối trước cửa.Không những vô lễ mà còn rất vô lại.Lưu Khuê kinh ngạc, hạ giọng thầm thì: "Tướng quân, ngài xem những người của nước Tây Vân Này xem, giống đám chó hoang trước cửa thôn chúng ta chưa, bộ dạng sao lại giống như không giành được phân thì sẽ không đi?"Mặt mũi Ngô đại nhân tối sâm lại, quát lớn: "Nơi công vụ ai cho phép ồn ào, mau đuổi bọn chúng đi hết đi. Nếu như không chịu đi, cứ bắt lại."Lời thô nhưng lý không thô.Những câu chữ khen ngợi không ngừng tuôn ra.Những người kia thấy Ngô đại nhân tới rồi thì càng khóc thê thảm hơn: "Đại Chu uy vũ, bệ hạ Đại Chu sáng suốt, Ngô đại nhân là quan tốt. Ngài nhân từ, chính trực..."Ngô đại nhân lộ ra vẻ bối rối, cố nén không dám bật cười.Những người này dùng âm điệu không giống với âm điệu của Đại Chu, nên nghe vô cùng kỳ lạ.Nghe thế, Cố Thiệu sững sờ, nén cười, Lưu Khuê này giống như Lý Nguyên Thanh, đều là kẻ thô lỗ. Ông ấy đã tuyên bố trước mặt bệ hạ, thề sống thề chết thay đổi lệ cũ, tất nhiên sẽ không thể đồng ý bừa bãi."Đại nhân, chúng ta đến đây vì công vụ, bây giờ nước Tây Vân đã nhận tội, đầu hàng rồi. Mong Đại Chu mau chóng đồng ý. Mấy vạn binh sĩ nước Tây Vân chúng ta còn đang chờ quay về cố hương, gặp lại người nhà kia kìa." Một tên nhỏ con mặt đen trong đó vội vàng nói, trong lời nói còn lộ ra vẻ khiêm tốn nịnh bợ: "Đại Chu là thiên triêu thượng quốc, sẽ không so đo với một nước nhỏ man di như nước Tây Vân chúng ta đúng không? Xin hỏi Ngô đại nhân, khi nào Sùng đại nhân chịu nhận thư đầu hàng của nước Tây Vân?”Ngô đại nhân nghĩ tới thượng thư đại nhân đã bị giam vào đại lao, cứ cho là không có tội thông địch bán nước, nhưng cái tội lơ là chức trách cũng chạy không thoát, tất nhiên sẽ không về được.Những người nước Tây Vân đang không ngừng tán dương Ngô đại nhân nghe thế đều sững sờ, bình thường tuy những vị đại nhân này luôn tỏ ra thiếu kiên nhẫn khi nghe bọn họ nịnh nọt, nhưng họ biết rằng người Đại Chu xem trọng nhất hư danh, thích nghe nịnh bợ.Ngô đại nhân hạ giọng: "Đối với nước Tây Vân nhiều lần thất tín xâm phạm biên cương, gây hại cho dân chúng Đại Chu, lần này bệ hạ có lệnh tuyệt đối không xem nhẹ tha thứ. Bây giờ đi về kêu người phụ trách đàm phán của sứ đoàn nước Tây Vân tới đây, bàn bạc việc giữa hai nước.”Nam nhân đen gây nghe thế hơi sững người: "Còn nói gì nữa? Không phải cứ theo lệ cũ, nhận thư đầu hàng mà nước Tây Vân chúng ta trình lên, rồi hai nước ký kết hiệp ước, sau đó thả binh sĩ nước Tây Vân chúng ta sao?"Thái độ của Ngô đại nhân vô cùng cứng rắn, nghĩ tới thái độ của bệ hạ, ông ấy lại càng cứng. Nếu không, kết cục của ông ấy sau này cũng sẽ giống như kết cục của thượng thư đại nhân.

Bạn cần đăng nhập để bình luận