Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn

Chương 1544: Học Đường Cát Tường Không Bình Thường (2)

Chương 1544: Học Đường Cát Tường Không Bình Thường (2)

Chương 1544: Học Đường Cát Tường Không Bình Thường (2)Lý Phương cũng biết mẫu thân mình nhớ mong muội muội nên nhẹ giọng nói: "Nương, cho dù hôm nay A Lệ có về thì cũng phải chờ sau khi thỉnh an với Cố lão phu nhân và cửu công chúa rồi mới có thể chạy qua đây được.""Bọn họ có thể về kịp tới nhà trước giờ cơm trưa là đã tốt lắm rồi, bây giờ người đến bữa sáng còn chưa ăn mà cứ duỗi cổ chờ đợi ở bên này mãi, như vậy cũng quá gấp gáp rồi đó."Lưu thị cười cười một chút rồi nói: "Ta cứ luôn muốn biết sau khi cưới muội muội con có sống tốt hay không, như thế thì ta mới có thể yên tâm hoàn toàn được."Lý Phương suy nghĩ một lúc sau mới đáp lời: 'Nếu người đã không thể bỏ được nỗi lo dành cho A Lệ thì chờ đến lúc tam thúc và dì Liễu về kinh, người cũng đi theo bọn họ qua bên đó đi.""A Lệ và Cố Tấn đều ở kinh thành, cứ coi như người không muốn ở trong nhà của con rể đi, nhưng ở nhà của dì Liễu thì chắc hẳn là người sẽ không có gánh nặng gì trong lòng chứ.Lưu thị hơi hơi sửng sốt: "Nhưng từ trước tới nay ta chưa bao giờ ta đi tới một nơi xa như vậy!"Nơi đó có xa xôi thì cũng có vấn đề gì đâu? Dì Liễu và tam thúc đều ở kinh thành, có bọn họ ở đó, người không cần phải sợ gì cả." Lý Phương an ủi: "Nhân lúc người hằng còn trẻ, xương cốt toàn thân vẫn còn khỏe mạnh thì đi đó đi đây nhiều một chút, thăm thú chỗ này chỗ kia nhiêu một chút."Lưu thị do dự trong giây lát, sau đó lại nhìn vê phía con gái lớn của mình với vẻ tương đối khó xử: "Vậy nếu như ta lên kinh thành rồi, lẽ nào con sẽ không nhớ ta sao?”"Hơn nữa phụ mẫu của Cố Tấn lại mất sớm, nếu như A Lệ mang thai, tuy rằng vẫn có người hầu kẻ hạ nhưng bên cạnh con bé lại không có bậc trưởng bối nào, lẽ nào con bé A Lệ này lại có thể không hoang mang luống cuống hay sao?"Lý Phương biết mẫu thân mình muốn đi kinh thành, bởi dẫu sau muội muội nàng ở bên ngoài ba năm trời mới trở vê, nhưng chỉ ở nhà một hai tháng mà thôi, làm sao có thể xoa dịu được nỗi nhớ nhung của mẫu thân chứ?"Nhưng A Lệ thì khác, con nghe nói bây giờ con bé qua bên đó rồi, đã mua một tiểu viện ở kinh thành, cũng đã chuyển ra khỏi nhà họ Cố rồi.""Con biết mẫu thân người thương con, nhưng con cũng phải thương A Lệ nữa chứ. Bà bà của con là người đáng tin, hơn nữa người trong trấn Cát Tường cũng đều là người trong tộc, giống như Thúy Hoa nãi nãi, còn có cả tiểu cô nữa, đều có thể bảo vệ và che chở cho con."Lý Phương cười cười một tiếng, kéo lấy cánh tay mẫu thân đi dạo quanh viện tử."Hai người A Lệ và Cố Tấn sinh hoạt ở chốn kinh thành mà bên cạnh lại không có một trưởng bối nào, nhỡ đâu gặp phải một số việc nhỏ nhặt trong cuộc sống nhưng lại không biết chừng mực, vậy thì sẽ khó tránh khỏi phải chịu thiệt.""Giờ con cũng đã thành thân rồi, nói không chừng chẳng bao lâu nữa sẽ mang thai. Có ta ở bên cạnh con thì còn có thể săn sóc trông nom cho con."Lý Phương cũng gật gật đầu, tiếp lời: "Mẫu thân không yên lòng, con cũng không yên tâm về chuyện của A Lệ. Ở trấn Cát Tường, bà bà của con đối xử với con rất tốt, thậm chí còn chỉ hận không thể cung phụng con hơn nữa."Lưu thị cầm lấy tay nữ nhi, nhẹ giọng nói: "A Phương, nghe con nói vậy thì ta lại cảm thấy muội muội con cần ta hơn.""Giống như những gì con vừa nói, bây giờ chỉ có hai đứa Cố Tấn và A Lệ đơn độc ra ngoài chung sống, ngộ nhỡ muội muội con lại mang thai, không có trưởng bối nào ở bên cạnh thì quả thực là không được."Lưu thị nghe được lời này của nữ nhi, lúc này mới lại so sánh một chút thì liền cảm thấy mình nhất định phải đi lên kinh thành chuyến này."Cho dù ngày sau con có mang thai thì bà bà của con cũng sẽ dốc lòng chăm sóc cho con, bên người con vẫn còn có những người quen khác có thể giúp đỡ lẫn nhau, thế nên người không cần lo cho con, cứ yên tâm đi cùng A Lệ lên kinh thành đi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận