Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn

Chương 137: Là Bọn Họ Thiếu Nhân Tình Với Chúng Ta (1)

Chương 137: Là Bọn Họ Thiếu Nhân Tình Với Chúng Ta (1)

Chương 137: Là Bọn Họ Thiếu Nhân Tình Với Chúng Ta (1)"Ha ha, cái này có gì khó đâu cơ chứ?' Lý tam nãi nãi cười cười: “Chờ trời lạnh, ta đến nhà thôn trưởng khóc, gào khóc, bảo là không cho nhà ta xây nhà, ta sẽ khóc đến chết ở cửa nhà ông ta. Ông ta vì mặt mũi, cuối cùng còn phải dẫn người nhà chúng ta đến cái phòng tốt kìa. Không cần chúng ta tự mình làm gạch đất, thật tốt nha!"Nghe thấy bà bà nói lời này, vẻ mặt Vu Thị ửng đỏ: "Người ta cũng không thể xây nhà miễn phí cho chúng ta đâu, chúng ta không có bạc!""Dù sao có thể lười thì lười thôi!" Lý tam nãi nãi nói: "Không thể lười thì cho chút lương thực, dù sao vẫn có tên ngốc làm việc cho chúng ta mà."Lý tam nãi nãi này chính là cái loại đại diện cho kiểu ta yếu đuối ta có lý, trước tới giờ vấn làm loạn như vậy, chiếm không ít chỗ tốt.Con dâu Vu Thị nghe thấy bà bà nói như vậy, tuy rằng cảm thấy không đúng, nhưng làm gạch đất thật sự quá mệt mỏi, nàng ta cũng không muốn làm.Tuy rằng người trong thôn cũng có thể đoán được suy nghĩ của Lý tam nãi nãi, cũng rất khinh thường, nhưng cũng không ai thật sự nói gì với Lý tam nãi nãi.Dù sao thì mọi người đều đang vội vàng kìa, làm sao có thời giờ cãi nhau?Gạch đất nhà Liễu Phán Nhi có không ít, bày trong sơn động rất nhiều. Các nàng chặt trúc ở sơn động cách đó không xa làm phòng bếp nấu cơm ở bên ngoài.Vợ của Nguyên Gia ngượng ngùng nói: "Nương, ta chỉ cảm thấy nhà đệ muội ít người muốn làm nền nhà lớn làm cái gì chứ?”Vợ của Lý Nguyên Gia thấy thế chạy nhanh đi nói cho bà bà: "Nương, người xem nhà Nguyên Thanh gia dựng rào tre vào bên nhà chúng ta này."Chu Thúy Hoa ra nhìn xem, thấy ở giữa hai nhà làm rào tre thì hơi tức giận, trừng mắt nhìn con dâu cả: "Vợ của Nguyên Gia à, con không thấy khi chúng ta vẽ một đường kẻ giữa hai sơn động như hàng xóm bên phải và bên trái, sân nhà chúng ta mới là lớn nhất sao?"Nương, người xem Nguyên Thanh gia chiếm sơn động lớn nhất, hiện tại còn chiếm cái sân lớn như vậy. Nhà các nàng có vài người chiếm sân lớn như vậy làm cái gì?" Vợ của Nguyên Gia nhỏ giọng lẩm bẩm, cảm thấy sân nhà Liễu Phán Nhi lớn, sân nhà nàng ấy nhỏ, sau này xây nhà cũng sẽ trở nên nhỏ.Chu Thúy Hoa nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của con dâu thì nhỏ giọng nhắc nhở: "Vợ của Nguyên Gia à, có việc gì thì cũng đừng hoang mang rối loạn, bị người ta nhìn chê cười đó.'Hơn nữa sơn động này cũng không phải chúng ta phát hiện. Đây là Đại Bảo phát hiện rồi nói cho chúng ta biết, nếu không chúng ta có thể có sơn động không? Có thể có nền nhà lớn như vậy không? Con đừng có hẹp hòi như vậy, sẽ không thể ở chung với người khác đâu."Lưu thị và Liễu thị lại đi chặt rất nhiều cây trúc, làm một loạt rào tre ở trong sơn động hai nhà. Tuy rằng không thể hoàn toàn che đậy, nhưng xem như phân chia phạm vi hai nhà.Hiện tại bà bà làm chủ, vợ của Nguyên Gia chỉ dám nói hai câu ở trước mặt bà bà, không dám oán giận nữa.Vợ của Nguyên Gia cười khổ: "Nương, ta nói với ngài. Nếu ngài cảm thấy không tốt ta không nói nhiều nữa. Chỉ là nhà chúng ta nhiêu gạch đất như vậy, khi nào mới bắt đầu xây nhà?""Cha con đang tính toán kìa, chỉ là cứ hai ba ngày trời lại mưa, chúng ta xây nhà đất cứ một chút lại bị mưa làm hỏng." Vẻ mặt Chu Thúy Hoa đau khổ: "Đừng nóng vội, đi ra ngoài đào đồ ăn đốn củi nhìn thấy cục đá thì nhặt cục đá về, sau này nhà chúng ta xây nhà có thể dùng tới đó. Chuẩn bị tốt mọi thứ, tới mùa thu ít mưa, muốn xây nhà là có thể xây nhà.""Con cảm thấy ít người, nhưng đến khi đứa nhỏ lớn rồi, cưới vợ sinh con, vậy còn đủ không?” Chu Thúy Hoa hỏi lại: "Tâm tư riêng của con cũng đừng nói ra nữa, ta nghe xong đều hoảng hốt, càng đừng nói để người ngoài nghe thấy."

Bạn cần đăng nhập để bình luận