Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn

Chương 226: Hiểu Lầm Có Chút Lớn, Áo Bông Nhỏ Lọt Gió Rồi (1)

Chương 226: Hiểu Lầm Có Chút Lớn, Áo Bông Nhỏ Lọt Gió Rồi (1)

Chương 226: Hiểu Lầm Có Chút Lớn, Áo Bông Nhỏ Lọt Gió Rồi (1)Chờ khi có điều kiện làm giấy vệ sinh, những thứ này có thể mang lại lợi ích lớn cho phụ nữ.Liễu Phán Nhi không dám ở trong không gian quá lâu, kiểm tra quần vẫn còn sạch sẽ rồi tiếp tục mặc vào, nhanh chóng rời khỏi không gian.Có tã lót rồi, nàng không bao giờ sợ "hồng thủy" đột kích nữa.Nàng mới ra không bao lâu, bên ngoài đã hết mưa rồi, chân trời xuất hiện cầu vồng, tâm trạng của nàng cũng tốt theo.Lý Nam để chân trần chạy ra khỏi sơn động, đưa miếng dưa gang cho Liễu Phán Nhi: Nương, ăn dưa đi ạ.'Dưa mang tính lạnh, hiện tại Liễu Phán Nhi không thể ăn, làm bộ cắn một miếng, còn lại để Lý Nam: ”A Nam ăn đi, ta không ăn."Lý Nam nhìn đôi mắt Liễu Phán Nhi hồng hồng, giống như mới vừa khóc, thấp thỏm bất an: "Nương, người khóc sao? Tại sao người lại khóc chứ? Là chúng con không nghe lời sao ạ?'Liễu Phán Nhi thấy ánh mắt của Lý Nam thấp thỏm thì không biết làm sao, cũng không biết giải thích như thế nào.Liễu Phán Nhi ôm Lý Nam, cũng không nhìn thấy đằng sau có ba đứa con khác.Liễu Phán Nhi tùy tiện tìm cái cớ, nhỏ giọng nói: "A Nam, đây là bí mật của ta, con đừng nói cho những người khác.'Thật ra Lý Nam cực kỳ mơ hồ với dưỡng phụ Lý Nguyên Thanh, dù sao thì cô bé cũng nhỏ nên không nhớ được. Chẳng qua tỷ tỷ và ca ca thường xuyên nói cha tốt ở trước mặt cô bé, cho nên phụ thân chính là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, là người tốt ở trong lòng Lý Nam.Liễu Phán Nhi thở dài một tiếng, ra vẻ ai oán: "Ta nhớ cha của các con, chàng ấy rời đi đã nhiều năm. Chàng ấy mang con về, con mới nhỏ như vậy, hiện tại con đã sắp 4 tuổi rồi.""Dạ." Vẻ mặt của Lý Nam nghiêm túc trừng lớn đôi mắt, gật đầu: "Nương, ta nhất định sẽ giữ bí mật, không nói với ai cả đâu."Lý Nam là cô bé hiểu chuyện, biết rơi lệ chính là đau lòng, lại đây ôm Liễu Phán Nhi: "Nương, cha sẽ trở về. Cha không ở đây thì còn có chúng ta, chúng ta thích nương, ở cùng mẫu thân." Cũng không thể nói nguyệt sự của nàng tới chứ, mà nói rồi Lý Nam cũng không hiểu đâu.Hiểu lầm có chút lớn rồi đó!Lý Đại Bảo đi theo bên người Liễu Phán Nhi đến trong nhà ngoài ngõ trong đất, nên biết nương vất vả: "Nương, chờ con trưởng thành, nhất định sẽ hiếu kính người. Nếu con vi phạm lời thề, thiên lôi sẽ đánh chết con."Mấy đứa nhỏ tranh thê, nghe thấy thế Liễu Phán Nhi dở khóc dở cười.Lý Dung chạy tới từ phía sau ôm lấy Liễu Phán Nhi, nghẹn ngào, bọn họ cũng nhớ cha, cũng hy vọng nương không đau khổ: "Nương, chúng ta làm việc nhiều, nương không nên mệt mỏi như vậy."Liễu Phán Nhi cũng không biết trả lời như thế nào, tuy rằng Lưu thị hiểu, nhưng vừa rồi nàng nói dối với Lý Nam, hiện tại nói thật ra thì quá mâu thuẫn!Lý Đại Bảo nghẹn ngào: "Nương khóc, ngài ấy khó chịu.""Tam đệ muội, muội khó chịu ở đâu? Bị bệnh?" Lưu thị đi tới, nhanh chóng duỗi tay đặt ở trên trán Liễu Phán Nhi: "Không sốt! Cuối cùng thì chỗ nào không thoải mái?"Lưu thị không biết xảy ra chuyện gì, nhanh chóng buông kim chỉ lại đây, khuôn mặt lộ vẻ vội vàng: "Bọn nhỏ làm sao vậy? Khóc cái gì?"Đúng lúc này, đôi mắt Lý Nam đỏ đỏ, nghẹn ngào nói: "Cha con thời gian dài như vậy không trở lại, nương nhớ cha con. Hu hu hưu..."Liễu Phán Nhi kinh ngạc, trợn mắt há hốc mồm.Áo bông nhỏ lọt gió rồi, đã nói là phải giữ bí mật cơ mà?Lưu thị nghe thấy lời này, không nhịn được mà bật cười: "Thì ra là như thế này à, tam đệ muội hay lắm, tam đệ muội nhớ hắn ta cũng là bình thường. Không giống nam nhân vô lương tâm kia của ta, vì chút bạc mà vứt bỏ mẹ con ba người chúng ta. Được rồi, tam đệ muội, nếu như muội không yên lòng, thấy khó chịu, muội sớm viết thư một chút, tìm người giúp chúng ta mang thư qua.ˆ

Bạn cần đăng nhập để bình luận