Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn

Chương 163: Bán Dưa (1)

Chương 163: Bán Dưa (1)

Chương 163: Bán Dưa (1)Sáng sớm hôm sau, khi trời còn chưa sáng hẳn thì Liễu Phán Nhi đã dậy rồi. Nàng đặt chiếc xe bò trong nhà lên lưng con bò già, sau đó để dưa hấu và dưa gang lên thùng xe."Đại tẩu à, có Đại Tráng trông ruộng rồi, tỷ cứ ở nhà trông con là được, không cần phải đi săn thú đâu." Liễu Phán Nhi nói,'Ta đưa Đại Bảo đi bán dưa, còn có cả đại thúc và đại thẩm thôn trưởng nữa, tỷ đừng lo cho chúng ta nhé."Liễu Phán Nhi đi đến trước chiếc giường tre của con, đưa tay vuốt ve những khôn mặt nhỏ nhắn đang say ngủ của Lý Nam, Lý Dung và Lý Tiểu Bảo.Lưu thị gật đầu,'Yên tâm đi, ta hiểu mà. Ta không đi đâu cả, chỉ ở trong nhà thôi."Lưu thị biết Liễu Phán Nhi lo rằng nhà Nhị Lăng Tử ỷ đông qua bắt nạt mấy đứa nhỏ, vậy nên đã đồng ý ở nhà bảo vệ chúng.Thôn trưởng Lý và vợ ở cách vách cũng đã chuẩn bị xong bốn giỏ dưa,'Nguyên Thanh gia ơi, bên đó xong chưa? Chúng ta đi được chưa nhỉ?"Liễu Phán Nhi dứt khoát bước ra ngoài để trả lời Chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi thôi."Liễu Phán Nhi đẩy xe bò ở đằng trước, Lý Đại Bảo ngồi ở một bên, thôn trưởng Lý cũng đẩy xe bò theo sát đằng sau."Vậy mới phải chứ!" Liễu Phán Nhi cười nói,'Không cần phải cố quá đâu, lúc nào ngủ được thì cứ tranh thủ ngủ. Con đang tuổi ăn tuổi lớn, ngủ được nhiều thì sẽ cao lớn hơn.”Thôn trưởng Lý cảm thấy con trai cả quá chân chất thật thà, ông rất lo lắng về việc dạy dỗ cháu đích tôn, vậy nên dù đi đâu cũng phải đưa cháu theo để học hỏi."Con ấy à, chỉ biết mạnh miệng thôi. Bây giờ hai chúng ta đều không được ngủ, đến trưa nay ta buồn ngủ, con cũng buồn ngủ thì ai đẩy xe bò được?"Lý Đại Bảo vừa ngáp vừa lắc đầu,'Nương, ta không buồn ngủ."Liễu Phán Nhi nói thầm với Lý Đại Bảo đang ngồi ở phía sau,'Đại Bảo, dậy sớm như thế buồn ngủ lắm đúng không? Con ngủ một lát đi, ta sẽ cố gắng đẩy xe êm một chút."Lý Đại Bảo nghĩ lại, cảm thấy Liễu Phán Nhi nói rất đúng,'Nương, vậy con ngủ một lát nhé, đến trưa con sẽ đẩy xe bò cho người."Trên xe bò nhà thôn trưởng Lý còn có một thiếu niên nữa, đó là cháu trai cả của họ, Mao Đản. Liễu Phán Nhi đánh thức Lý Đại Bảo đang ngủ say,Đại Bảo ơi, dậy đi con, chúng ta đến trấn Bạch Sa rồi."Sau khi đi được mấy dặm thì họ đã tới được đường chính hẻo lánh. Trên đường, họ chỉ gặp được những người đang vác đồ trên lưng hoặc đang đẩy xe bò.Trấn buôn bán cách họ 40 dặm đường. Họ xuất phát từ khi trời còn chưa sáng, ước chừng đi mất hơn hai tiếng mới đến được trấn Bạch Sa.Lý Đại Bảo thiếp đi trong giọng nói dịu dàng của mẫu thân."Đương nhiên rồi, một huyện có tới 20,30 trấn như thế này, trấn làm sao lớn băng huyện thành được." Liễu Phán Nhi trả lời 'Được rồi, mau đuổi kịp xe bò đi."Liễu Phán Nhi cười đáp,'Ngủ hai tiếng rồi, giờ có buôn ngủ nữa không?"Lý Đại Bảo lắc đầu,'Không buồn ngủ nữa, trấn này không lớn như huyện thành."Lý Đại Bảo lập tức mở mắt ra nhìn xung quanh,'Nương à, con đã ngủ bao lâu rồi? Sao mà nhanh thế?""Ta biết rồi, thưa mẫu thân." Lý Đại Bảo nghe lời đáp lại, vì đã trải qua một lần chạy nạn nên cậu nhóc biết mình không thể cách xe bò hay người lớn quá xa được, để tránh bị lạc.Liễu Phán Nhi thấy một người nông dân già đang nhặt một giỏ rau xanh, có lẽ ông ấy định đi bán rau, bèn chào hỏi với giọng địa phương,'Vị đại thúc này, ngài chuẩn bị lên trấn để bán rau ạ?"Ông cụ ấy mỉm cười, thấy Liễu Phán Nhi đang đẩy xe bò thì trả lời "Đúng vậy, nhà ta ăn không hết số rau này, ta mang đi bán kiếm ít tiền mua kẹo cho mấy đứa cháu. Dưa của ngươi vàng óng thế kia, trông cũng ngon miệng lắm!"Liễu Phán Nhi cười nói,'Dưa này nhà ta tự trồng, đợi lúc nào tìm được chỗ bán thì ta mời ngài ăn nhé.

Bạn cần đăng nhập để bình luận