Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn

Chương 1572: Võ Trung Hầu, Lương Bảo Đã Đến (1)

Chương 1572: Võ Trung Hầu, Lương Bảo Đã Đến (1)

Chương 1572: Võ Trung Hầu, Lương Bảo Đã Đến (1)Sau khi Liễu Phán Nhi rời đi, lập tức viết một bức thư gửi về kinh thành.Lúc này Chu Bình Đế và Triệu Hoàng Hậu đang thương nghị nên phong hào như thế nào cho Lý Dung.Huyện Quân thì có thể, nhưng nếu là Quận Chúa, khả năng cao là tông thất hoàng gia sẽ bất mãn.Sau khi bức thư của Cửu công chúa được gửi đến kinh thành, Triệu Hoàng Hậu và Chu Bình Đế vô cùng vui mừng, đích thân nói với tộc trưởng của hoàng gia tông tộc, Khánh Vương Gia.Lý Dung sắp trở thành Đại hoàng tử phi.Khánh Vương gia còn có cái gì không rỡ, lập tức đồng ý ban thưởng Lý Dung là Quận chúa, phong hào là Vệ Dung.Không bao lâu sau, những thứ mà Chu Bình Đế ban thưởng cho Đức Thụy phu nhân đã được đưa đến trấn Cát Tường.Ban thưởng Đức Thụy phu nhân vạn lượng vàng kim.Nhờ có Lương Bảo dùng mình chặn đao kiếm, chờ đến lúc thị vệ đến kịp thời, bắt được thích khách.Không chỉ có như thế, còn có những món đồ trân quý mà Hoàng Hậu nương nương ban thưởng cho Đức Thụy phu nhân, cho Lý Dung và cho cả đám trẻ Lý gia.Lương công công tuy rằng là nội thị. nhưng đã có mấy lần cứu mạng của bệ hạ.Lân này Lương công công đích thân đến đây.Liễu Phán Nhi sửng sốt một chút, không nghĩ lại ban thưởng phong phú đến như thế.Vừa mới năm ngoái, lúc Chu Bình Đế cải trang vi hành, tàn quân của các nước khác đến ám sát Chu Bình Đế, vào thời khắc quan trọng, Lương Bảo đã chắn trước người của Chu Bình Đế.Ban thưởng Lý Dung là Vệ Minh Quận Chúa.Bây giờ hắn vẫn như trước, giúp Chu Bình Đế đưa một số thánh chỉ quan trọng.Vào lúc đó, Chu Bình Đế đã phong Lương Bảo là Võ Trung Hầu.Mặc dù Chu Bình Đế cho hắn ta chức quan, nhưng Lương Bảo nhất quyết cự tuyệt, nói hắn ta là nội thị, không thể lên trước triều làm quan, không thể phá hư quy củ. Lương Bảo cũng bởi vì thế mà nằm ba ngày ba đêm mới tỉnh lại.Thị vệ ở bên cạnh nhắc nhở: "Hầu gia, đại phu có nói, ngài không thể ăn đá bào."Lý Nam kéo tay nghĩa phụ: "Nghĩa phụ, người khát không? Có đói bụng không?”Lương Bảo cười nói: "Ta không khát, cũng không đói bụng, chủ là hơi nóng, nếu có một chén đá bào thì cũng không tồi đâu."Liễu Phán Nhi nghênh tiếp Lương Bảo, chiêu đãi nhiệt tình.Sắc mặt của Lương Bảo lập tức hiện lên vẻ đau khổ: "Ây, mùa hè nắng chói chang, không thể ăn đá bào thì làm sao mà sống cho được đây?"Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh ngồi xuống.Thị vệ thấy hầu gia không ăn đá bào, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Bệ hạ đã phân phó, hắn không thể không nghe theo.Lý Nam gật đầu, mặt mày hớn hở: "Nghĩa phụ, người chờ một chút, con đi lấy cho người.'Lương Bảo nghe thấy lời này, hai mắt sáng lên: "Đúng thế, sao ta lại có thể quên còn có thứ giải nhiệt tốt như thế vào mùa hè chứ?Bọn họ đến phòng khách ngồi, còn nha hoàn thì rót trà.Lúc này, Lý Nam cười nói: "Nghĩa phụ, người không thể ăn đá bào, nhưng người có thể ăn bánh đúc đậu lá gai, mùi vị cũng rất ngon. Lành lạnh trơn bóng.""Lương công công, thật ra những quyển sách mà ta đã việt, thật sự không thể xứng với ban thưởng của bệ hạ." Liễu Phán Nhi khiêm tốn, đối với sự ban thưởng của bệ hạ, tự nhiên là muốn mang ơn.Lương Bảo cười cười: "Đức Thụy phu nhân không cần phải quá khiêm tốn. Ngài là người thông minh tuyệt đỉnh, hẳn là biết rõ được tầm quan trọng của toán học."Đương nhiên Liễu Phán Nhi biết rõ, toán học chính là nên tảng của mọi ngành khoa học tự nhiên.Lúc trước kia khoa học xã hội nhân văn tương đối phát triển ở Đại Chu, nhưng còn khoa học tự nhiên thì tiến bộ chậm hơn, hơn nữa phần lớn đều là do các thợ thủ công cải tiến và khám phá ra.Liễu Phán Nhi cười cười: "Cảm tạ bệ hạ và Hoàng Hậu nương nương ban thưởng."Lương Bảo phất phất tay, bảo thị vệ và nội thị lui ra, nhẹ giọng cười nói: "Bệ hạ và Hoàng Hậu nương nương vẫn luôn mong nhớ Đức Thụy phu nhân, Lý đại tướng quân và bọn nhỏ."

Bạn cần đăng nhập để bình luận