Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn

Chương 1548: Có Phải Đã Quá Bừa Bãi Rồi Hay Không? (1)

Chương 1548: Có Phải Đã Quá Bừa Bãi Rồi Hay Không? (1)

Chương 1548: Có Phải Đã Quá Bừa Bãi Rồi Hay Không? (1)Không chỉ có khả năng tự cung tự cấp mà số lương thực dư thừa ra còn có thể nuôi sống được hàng trăm hàng ngàn binh sĩ nơi biên quan.Ở bên ngày làm việc cả một ngày, da dẻ mịn màng của Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử đều đã bị phơi nắng đến đỏ ửng lên.Cửu công chúa không yên tâm về Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử, không thể ở mãi trong nhà chờ đợi được nữa bèn kéo theo già trẻ lớn bé cùng đi đến trấn Cát Tường.Vừa khéo ở trấn Cát Tường có căn nhà vừa mới xây xong, trực tiếp thu dọn mấy gian cho Cửu công chúa và Cố Thiệu ở là được.Lúc này Cửu công chúa đang trò chuyện với Liễu Phán Nhi thì nhìn thấy hai đứa cháu trai mặt đỏ tía tai từ bên ngoài bước vào."Ôi chao ôi, tại sao các ngươi ra ngoài mà lại không đội mũ rơm? Nhìn xem mấy gương mặt này của các ngươi đều đã bị phơi nắng đến đen thui luôn rồi, thế này đến lúc vê kinh thành thì làm sao ta có thể giao phó các ngươi lại cho hoàng huynh và hoàng tẩu đây!"Đại hoàng tử tiến lên hành lễ rồi nói: "Cô cô, người không cần phải như vậy. Nếu như bọn ta đã tới đây để quan sát dân tình thì đương nhiên là phải tự mình trải nghiệm cuộc sống của người nông dân rồi."Nhị hoàng tử cũng gật đầu phụ họa: "Đúng thế, cô cô, người đừng lo. Chỉ có đích thân trải nghiệm thì bọn ta mới có thể hiểu được sự vất vả của người nông dân."Lý Dung cười cười, gương mặt tràn đầy sự kính trọng nhìn về phía Liễu Phán Nhi: "Là do nương ta sáng tác, tên gọi là "Cày đồng”. Chỉ với hai chữ giản đơn nhưng đã có thể miêu tả được nỗi vất vả cực nhọc của người nông dân, đồng thời cảnh tỉnh nhắc nhở người đời phải biết quý trọng lương thực.""Đúng vậy, dì công chúa. 'Cày đồng đang buổi ban trưa, mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày. Ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần"Những câu thơ kia quả thực là quá mức chuẩn xác.Nếu như cả ngày hôm nay không làm việc dưới ánh mặt trời chói chang thì hắn ta cũng sẽ không cảm động và biết ơn như thế này.Sau khi Đại hoàng tử nghe được bài thơ này thì ánh mắt cũng trở nên dịu dàng, yên lặng nhìn về phía Lý Dung."A Dung cô nương, bài thơ này có tên là gì? Do ai sáng tác?" Đại hoàng tử hỏi với thái độ khiêm nhường.Lúc này, Lý Dung đang dắt theo nhi tử của Cửu công chúa cùng nhau chơi đùa bỗng nhớ tới câu thơ mà mẫu thân đã từng dạy cho bọn họ.Liễu Phán Nhi lúng túng, nàng hoàn toàn không có cái bản lĩnh viết ra được mấy câu danh ngôn thiên cổ như vậy. Nhưng căn bản là thời đại này không hề tồn tại vị thi nhân đóiLý Tiểu Bảo xúc động nói: "Ôi dào, ngươi mới chỉ là đọc thơ mà thôi, còn ta và A Nam nếu không quý trọng lương thực thì cứ trực tiếp nhịn đói một bữa, đảm bảo ăn gì cũng thấy ngon."Đại hoàng tử nghe được lời này thì liền tiến lên cung kính hành lễ với Đức Thụy phu nhân Liễu Phán Nhi: "Phu nhân là người có tài lớn chí lớn, trách trời thương dân, ta quả thực là kính phục vô cùng.”Lý Vi cũng gật đầu nói: "Ừ, đúng là như vậy, mỗi lần ta không ăn hết cơm trong bát là nương ta sẽ bắt ta đọc thuộc lòng bài thơ "Cày đồng" này một trăm lần. Từ đó về sau, ta cũng không dám lãng phí lương thực nữa."Nàng vội vàng đưa tay ra khiêm tốn đỡ lấy Đại hoàng tử: "Đại hoàng tử không cần đa lễ, hiểu càng nhiều, biết càng nhiều thì tự nhiên sẽ phải gánh vác nhiều trách nhiệm hơn. Bần cùng thì giữ mình trong sạch. Phát đạt thì cứu giúp khắp thiên hạ. *"(*) Bần cùng thì giữ mình trong sạch. Phát đạt thì cứu giúp khắp thiên hạ: Danh ngôn của Mạnh Tử, ý răn dạy rằng lúc bất đắc chí, cần chú trọng tu dưỡng phẩm chất đạo đức, lúc đắc chí hiển đạt cần đem tính thiện phát dương quang đại."Tuy Liễu Phán Nhi ta là một nữ tử nhưng cũng có một tấm lòng vì dân vì nước. Bệ hạ tán thưởng tài năng của ta, cũng không hề thờ ơ không đếm xỉa tới ta chỉ vì ta là nữ tử mà ngược lại còn đối xử càng thêm trọng hậu, ta đương nhiên phải thành tâm cống hiến hết mọi sức lực cho triêu đình rồi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận